• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhung Âm ôm lấy eo Tông Chính Tiêu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn nghiêm túc nói:

“Ngươi sẽ không mất ta, vĩnh viễn cũng không.”

Nghe vậy sắc mặt Tông Chính Tiêu dịu lại, nụ cười cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng lời nói ra lại bá đạo vô cùng:

“Ngươi là của ta, chỉ có thể là của ta.”

Nhung Âm không chút do dự đáp lại:

“Ngươi cũng là của ta, và chỉ có thể là của ta.”

Hai người bọn họ, cả hai đều yêu đối phương, cũng đều có lòng chiếm hữu mạnh mẽ với nhau. Có những lời không cần nói ra, bởi vì cả hai đều tự hiểu rõ trong lòng.

Nhung Âm cảm thấy bản thân thật sự có hơi ngốc. Trước đây y vậy mà lại cho rằng Tông Chính Tiêu chỉ coi y như một bằng hữu. Mãi đến khi trải qua biến cố này, y mới nhận ra Tông Chính Tiêu thích y, rõ ràng đến mức không thể nào rõ ràng hơn được nữa.

Mọi loại tình cảm đều có sự chiếm hữu, nhưng sự chiếm hữu trong tình bạn và tình yêu lại hoàn toàn khác nhau. Cũng do y quá chậm chạp, đến tận bây giờ mới hiểu ra điều này.

Tông Chính Tiêu cũng có suy nghĩ tương tự. Nhung Âm từ lâu đã ỷ lại và thân cận với hắn vượt mức bạn bè, còn hắn thì trước kia cứ mãi dằn vặt và ghen tuông, chẳng qua là do bản thân quá ngu ngốc, tự làm khổ mình mà thôi.

Nhưng quan trọng nhất chính là khi Thiên Đạo bất ngờ mang Nhung Âm đi, cả hai đều hiểu được sự đáng sợ và đau đớn khi đánh mất đối phương.

So với sinh ly tử biệt, những đắn đo trước kia chẳng đáng là bao. Điều đáng sợ nhất trên đời không phải là “ta yêu ngươi, nhưng không dám nói”, mà là “ta yêu ngươi, nhưng vĩnh viễn không còn cơ hội nói ra nữa.”

Nếu không phải Thiên Đạo ra tay kịp thời, e rằng hai kẻ ngu ngốc trong chuyện tình cảm này còn tiếp tục giấu diếm nhau, tự mình gặm nhấm nỗi đau không biết đến bao giờ.

Khi hai người đã hiểu rõ lòng nhau, ánh mắt chạm vào nhau dần trở nên mơ màng, cùng chìm đắm trong dư vị ngọt ngào của tình yêu mới chớm.

—“Rầm!”

Một tiếng động vang lên từ cửa phòng như thể có ai đó vừa va vào, phá vỡ không khí ái muội giữa hai người.

Sắc mặt Tông Chính Tiêu lập tức đen lại. Bên ngoài lại xảy ra chuyện gì?

Nhung Âm cũng hoàn hồn, nhớ ra bên ngoài vẫn còn rất nhiều người đang chờ. Hắn kéo nhẹ tay áo Tông Chính Tiêu, nói:

“Đúng rồi, bọn họ vẫn còn ở bên ngoài. Không thể cứ để thái y chờ mãi như vậy, ngươi bảo họ về đi. Còn nữa, ta muốn gặp Lục Nga, nàng nhất định rất lo lắng cho ta. Ai bảo ngươi đột nhiên đóng sầm cửa lại?”

Vừa nói xong Nhung Âm liền giơ tay vỗ nhẹ lên n.g.ự.c Tông Chính Tiêu một cái.

Tông Chính Tiêu lập tức nắm lấy tay y đặt lên n.g.ự.c mình, ánh mắt quét một lượt từ trên xuống dưới rồi nhướng mày hỏi:

“Ngươi xác định muốn gặp nàng trong bộ dạng này?”

Nhung Âm ngẩn ra, lúc này mới ý thức được tình trạng hiện tại của mình, Thiên Đạo giúp y trọng tổ thân thể, y cứ thế trần trụi mà quay về. Lúc đó tình huống quá cấp bách, sợ Lục Nga cùng Tông Chính Tiêu hoảng loạn nên y chỉ kịp vớ lấy chiếc áo khoác mà Tông Chính Tiêu đặt bên giường để che tạm rồi chạy ra ngoài.

Bây giờ hai người cứ ôm tới ôm lui, quần áo y mặc qua loa đã bị xốc xếch cả lên, thành ra trông chẳng khác gì… không mặc gì cả.

Ánh mắt Tông Chính Tiêu không chút che giấu mà dừng lại trên người y, Nhung Âm lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng đưa tay che mắt hắn lại.

“Nhìn cái gì mà nhìn, lưu manh!”

Tông Chính Tiêu bật cười, giọng điệu trêu chọc:

 

“Tiểu lưu manh nhà ngươi còn nói ai? Ngươi quên trước đó đã nhìn ta bao nhiêu rồi sao?”

Hắn cố ý kéo dài giọng, rồi hạ giọng nói thêm: “Nho nhỏ, hồng hồng rất đáng yêu.”

Nhung Âm lập tức hiểu ra, Tông Chính Tiêu đang cố tình báo thù chuyện y từng “đánh giá” thân thể hắn khi trước!

Y hừ hừ một tiếng, bĩu môi nói: “Quỷ hẹp hòi!”

Tông Chính Tiêu cười khẽ, giúp y chỉnh lại quần áo:

“Ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây, ta đi lấy quần áo cho ngươi. Trước cứ mặc tạm của ta đi, ta đã bảo người may đồ mới cho ngươi rồi, chậm nhất là ngày mai sẽ có.”

Nhung Âm nhìn hắn, bỗng hỏi: “Ngươi không hiếu kỳ vì sao ta lại mọc ra hai chân sao?”

Tông Chính Tiêu giơ tay búng nhẹ vào trán y một cái, ung dung nói:

“Ta cũng muốn hỏi, nhưng chẳng phải ngươi đang vội đi gặp Lục Nga sao? Sợ là không có thời gian trả lời ta đâu.”

Nhung Âm che trán, trừng mắt lườm hắn:

“Đã biết còn không mau đi lấy quần áo cho ta. Tiểu tử nhà ngươi, đúng là không có chút nhãn lực nào mà.”

Tông Chính Tiêu nhéo nhẹ vào eo y, giọng điệu đầy nguy hiểm:

“Chờ đó, lát nữa ta sẽ “xử lý” ngươi sau.”

Nhung Âm đỏ bừng mặt, vội đẩy hắn ra:

“Mau đi đi.”

Tông Chính Tiêu cười khẽ, xoay người đi vào phòng trong. Hắn luôn sắp xếp đồ đạc vô cùng gọn gàng, chỉ liếc mắt một cái liền tìm được quần áo thích hợp cho Nhung Âm.

Vì hằng ngày hắn đều ở Ngân Giao Viên, nên những đồ vật trong tẩm cung ban đầu vốn đã được chuyển đến đây từ lâu. Tông Chính Tiêu chọn mấy bộ y phục mình thường mặc rồi mang về, tiện tay giúp Nhung Âm mặc vào. Sau khi xác nhận y đã chỉnh tề không để lộ chỗ nào không nên lộ, hắn mới xoay người đi mở cửa.

Cửa vừa mở Tứ Hỉ liền dìu theo Lục Nga, sắc mặt nàng tái nhợt.

Đêm khuya, tiết trời vẫn còn se lạnh vậy mà trên trán Tứ Hỉ đã lấm tấm mồ hôi.

Lục Nga bị Tông Chính Tiêu đóng cửa ngăn lại, lòng nóng như lửa đốt, muốn xác nhận tình trạng của Nhung Âm nên cứ đi đi lại lại không yên.

Tứ Hỉ tiến lên trấn an bảo nàng nên để bệ hạ và tiểu chủ tử có chút thời gian đoàn tụ. Hơn nữa vừa rồi tiểu chủ tử có vẻ chưa sẵn sàng xuất hiện, chi bằng chờ thêm một lát.

Lục Nga nghe vậy cũng không làm ầm ĩ.

Nhưng chờ mãi mà Nhung Âm vẫn chưa ra, sắc mặt nàng dần lộ rõ vẻ lo lắng. Những ngày qua vì bận tâm cho Nhung Âm mà nàng chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu, giờ đây tâm trạng căng thẳng khiến khí huyết đình trệ, đầu óc bỗng chốc quay cuồng.

Nàng vô thức bước lên vài bước thân thể chao đảo, không cẩn thận va vào cửa.

Sau khi tỉnh lại Lục Nga vẫn còn kinh hãi, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt nay lại càng trắng bệch.

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK