• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A!” Nhung Âm khẽ đáp lại một tiếng, rồi tiếp tục ngân nga như “Hòn Vọng Phu”.

Lục Nga chỉ biết đứng bên cạnh, bất lực chờ đợi cùng cậu.

Nếu không phải vì biết rõ thân phận đặc biệt của giao nhân và cũng hiểu rằng Hoàng Thượng vô cùng sủng ái giao nhân này, Lục Nga đã nghĩ giao nhân như bây giờ không khác gì những phi tần bị thất sủng trong lãnh cung mà nàng từng nghe kể.

Ngày qua ngày, bọn họ chỉ mong chờ Hoàng Thượng đến nhìn mình một lần, giúp họ thoát khỏi biển khổ của lãnh cung.

Lục Nga đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng động ở cổng. Nàng ngẩng đầu, liền thấy Tông Chính Tiêu, vận hoa phục lộng lẫy, bước vào bên trong.

Qua mặt hồ, ánh mắt Tông Chính Tiêu chạm phải ánh nhìn của Nhung Âm.

“A!” Nhung Âm vui mừng vẫy tay về phía hắn.

Khóe môi Tông Chính Tiêu khẽ nhếch lên, đuôi mày ánh mắt đều tràn đầy ý cười, hoàn toàn khác xa vẻ lãnh đạm trong yến hội vừa rồi.

Nếu bị các bậc thế gia trông thấy biểu cảm này của hắn, e là họ sẽ không kìm được mà thở dài cảm thán: Tông Chính Tiêu mà họ biết chắc là một người khác rồi!

Tông Chính Tiêu nhanh chân bước vào đình, còn chưa kịp đứng vững, Nhung Âm đã nhào tới ôm chầm lấy hắn.

Nhung Âm reo lên trong lòng: “Tông Chính Tiêu, Tông Chính Tiêu! Cuối cùng ngươi cũng đến! Ta đã đợi ngươi lâu lắm rồi!”

Tông Chính Tiêu ôm lại Nhung Âm, khẽ xoa đầu: “Xin lỗi, ta đã đến trễ, vất vả cho ngươi phải chờ.”

Hai người ôm nhau trong khoảnh khắc ấm áp, khung cảnh ấy không khỏi khiến Tứ Hỉ và Lục Nga nhìn nhau cười, rồi cả hai lặng lẽ đứng sang bên, để lại không gian riêng cho hai người.

Nhung Âm kéo Tông Chính Tiêu ngồi vào chiếc bàn nhỏ. Trên bàn bày rượu và thức ăn, một đĩa bánh trung thu đã được cắt sẵn, cùng với món cá sống thái lát mà Nhung Âm ưa thích nhất.

Cả hai trao cho nhau những miếng bánh trung thu, khi cắn đến hương vị thơm ngon, Nhung Âm cười tít cả mắt.

Tông Chính Tiêu chẳng ăn mấy ở yến tiệc, chính là để giữ bụng cùng Nhung Âm thưởng thức bánh trung thu.

Ông trời cũng thật biết chiều lòng người. Bầu trời đêm, mây mỏng lưa thưa, trăng tròn treo cao, ánh sáng chiếu rọi mặt đất sáng tỏ như ban ngày.

Nhung Âm nhìn vầng trăng, rồi lại nhìn Tông Chính Tiêu, sung sướng ăn từng lát cá sống mà hắn gắp cho.

Liếm khóe môi, Nhung Âm không kìm được mà nghĩ thầm: Cuối cùng ta cũng có người thân bầu bạn trong ngày Trung Thu này.

Khi còn nhỏ, Nhung Âm sống ở cô nhi viện với nguồn tài chính thiếu thốn. Bọn trẻ ở đó không được ăn ngon mặc đẹp, chưa đói c.h.ế.t đã may lắm rồi.

Mỗi năm vào những dịp lễ hội quan trọng, điều khác biệt duy nhất với ngày thường đối với bọn trẻ trong cô nhi viện là hôm ấy chúng có thể được ăn thêm một chút đồ ngon và thịt. Còn về ý nghĩa thực sự của các lễ hội, bọn trẻ hoàn toàn không hiểu được.

Khi lớn thêm chút nữa, Nhung Âm mới dần hiểu ra ý nghĩa của những ngày lễ hội qua thế giới bên ngoài cô nhi viện. Chẳng hạn như Tết Trung Thu, đó là ngày mà gia đình đoàn viên, quây quần bên nhau.

Bạn bè và đồng học của cậu đều có người thân. Dù không thể gặp trực tiếp, họ vẫn có thể gọi video, và người nhà sẽ quan tâm hỏi han xem họ có đủ tiền tiêu không, có ăn bánh trung thu không?

Sự quan tâm chăm sóc nhỏ nhặt đó, Nhung Âm đã khao khát từ lâu nhưng chưa từng được cảm nhận.

Thế nhưng, từ khi bước vào thế giới này và quen biết Tông Chính Tiêu, Tứ Hỉ, Lục Nga, Trung Thu năm nay, họ đều ở bên cậu. Dù không có mối liên hệ m.á.u mủ, tình cảm giữa họ còn sâu đậm hơn người thân.

Suy nghĩ của Nhung Âm khiến Tông Chính Tiêu sững lại một giây. Ý tiểu giao nhân là, trước đây chưa từng có ai ở bên y trong ngày Trung Thu sao?

Chẳng lẽ y đã sớm rời xa hoặc mất đi cha mẹ?

Tông Chính Tiêu rất muốn biết đáp án, nhưng cuối cùng vẫn nuốt thắc mắc ấy vào trong, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Nhung Âm càng thêm dịu dàng.

Khi hai người đã ăn no, Tứ Hỉ mới tiến lên rót rượu. Tông Chính Tiêu tửu lượng rất tốt, những dịp lễ hội trước đây hắn đều thích uống vài chén, vì thế hôm nay các cung nhân đã chuẩn bị rượu mang tới.

Nhung Âm, khi còn ở thế giới cũ, ngay cả bia còn chưa từng uống, đừng nói đến rượu trắng. Giao nhân trong ký ức của cậu cũng chưa từng uống rượu, nên cậu không rõ cơ thể mình có chịu nổi cồn hay không.

Tông Chính Tiêu uống vài ngụm, chợt nhận ra Nhung Âm đang chăm chú nhìn chén rượu trong tay hắn, đến nỗi quên cả việc ăn bánh trung thu.

“Muốn thử không?” Tông Chính Tiêu mỉm cười, đưa chén rượu đến trước mặt Nhung Âm.

Ánh rượu trong vắt như nước khiến Nhung Âm có chút động lòng, nhưng mùi cồn nồng nặc lập tức cảnh báo cậu không nên tùy tiện thử.

 

Nhung Âm mím môi, nghĩ thầm: Chỉ nếm một chút, chắc không sao đâu?

Cậu ngước mắt nhìn Tông Chính Tiêu, thấy hắn không có ý thu lại chén rượu, bèn cúi đầu nhấp môi vào mép chén.

Nhung Âm không để ý rằng nơi cánh môi cậu vừa chạm vào cũng chính là chỗ môi Tông Chính Tiêu vừa đặt.

Việc Tông Chính Tiêu có cố ý đưa vị trí đó đến gần môi Nhung Âm hay không, chỉ có hắn mới rõ.

Nhung Âm muốn thử, Tông Chính Tiêu liền phối hợp nghiêng nhẹ chén rượu.

Ngoài dự đoán của Nhung Âm, rượu khi vào miệng không cay nồng như  tưởng tượng, ngược lại mang theo chút vị ngọt, không làm rát cổ họng.

Nhung Âm chớp chớp đôi mắt, vui mừng nghĩ thầm: Không ngờ rượu trắng của thế giới này lại dễ uống như vậy! Sau này, ta cũng có thể trở thành bậc tiên tử ngàn chén không say!

Nhìn Nhung Âm chậm rãi uống hết hơn nửa ly rượu, Tông Chính Tiêu không ngăn cản, thậm chí còn rót thêm một ly nữa đưa qua, hỏi: “Có muốn uống thêm không?”

Nhung Âm lắc đầu, đẩy tay Tông Chính Tiêu ra: “Nói là chỉ nếm thử một chút thì chỉ nếm thử một chút thôi, ta rất có nguyên tắc mà.”

Tông Chính Tiêu bật cười, ngửa đầu uống cạn ly rượu của mình, môi chạm đúng vị trí mà Nhung Âm vừa chạm vào lúc nãy.

Sau đó, Tông Chính Tiêu tiếp tục uống rượu, thỉnh thoảng đút cho Nhung Âm vài món ăn.

Mọi chuyện diễn ra bình thường, cho đến khi Nhung Âm cầm một nắm không khí, cố gắng “đút” vào miệng Tông Chính Tiêu như đang đút thức ăn, Tông Chính Tiêu mới nhận ra tiểu giao nhân của mình dường như đã say.

Người bình thường khi say sẽ mặt đỏ tai nóng, ánh mắt mơ màng, có kẻ ồn ào náo loạn, có người múa loạn như kẻ điên, và cũng có người nằm lăn ra ngủ.

Nhưng Nhung Âm khi say lại khác thường. Sắc mặt cậu vẫn như cũ, ánh mắt vẫn trong sáng, ngồi ngoan ngoãn, hành động rất vững vàng, thậm chí còn tiếp tục đút đồ ăn cho Tông Chính Tiêu.

Tông Chính Tiêu nắm lấy đôi tay Nhung Âm đang định ấn lên môi mình, không nhịn được mà bật cười: “Ngươi say mà chẳng hề gây náo loạn, thật lặng lẽ.”

“A.” Nhung Âm nghiêng đầu, ngơ ngác không hiểu tại sao Tông Chính Tiêu không cho cậu đút thức ăn.

Cậu ấm ức nhìn Tông Chính Tiêu, đôi môi đỏ mọng hé mở, như sắp buột miệng nói điều gì đó.

Tông Chính Tiêu như thể có linh cảm, bất ngờ nhận ra giao nhân sắp nói điều gì đó. Kinh ngạc xen lẫn lo lắng, hắn lập tức đưa tay còn lại che kín miệng Nhung Âm.

“Ưm?” Nhung Âm mở to mắt, bối rối hơn nữa. Không cho đút thức ăn thì cũng thôi, sao ngay cả nói chuyện cũng không cho?

Trong lòng Nhung Âm lập tức nổi lên sự phản kháng: Tên bạo quân! Kẻ xấu! Đồ cuồng kiểm soát!

Tông Chính Tiêu chỉ biết bất đắc dĩ nghĩ: Được rồi, không nên tranh cãi với một kẻ say rượu.

“Ưm ưm ưm!” Nhung Âm vẫn cố gắng phát ra âm thanh, dù miệng bị che lại. Con ma men này quả thật cố chấp, muốn làm gì là cứ bám lấy ý định, không dễ từ bỏ.

Tông Chính Tiêu lo lắng, dù đã cho các cung nhân tránh xa, nơi này vẫn quá trống trải. Nếu Nhung Âm không kiểm soát được và lỡ nói gì, e rằng vẫn có người nghe thấy.

Ngay lập tức, Tông Chính Tiêu quyết định nhanh. Hắn ôm chặt lấy đầu Nhung Âm vào lòng, bế thốc lên và vội vã bước vào phòng.

“Không cần đi theo, giữ khoảng cách, không có lệnh của ta, không được đến gần.” Tông Chính Tiêu ra lệnh, khiến Tứ Hỉ và Lục Nga vốn định chạy theo phải dừng lại.

Sau khi Tông Chính Tiêu vào phòng, Lục Nga lo lắng hỏi: “Sẽ không có chuyện gì chứ?”

Tứ Hỉ nheo mắt, trả lời: “Không rõ, nhưng bệ hạ tuyệt đối sẽ không làm hại tiểu chủ tử, điều này ngươi yên tâm đi.”

Lục Nga tin tưởng lời của Tứ Hỉ, nhưng vẫn không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại vội vã ôm tiểu chủ tử đi như thế.

Đột nhiên, một ý nghĩ vụt qua, khiến Lục Nga trợn tròn mắt.

Hoàng Thượng không định… làm chuyện đó với tiểu chủ tử đấy chứ?

Không thể nào! Không có chuẩn bị gì cả, thật sự có thể được sao?

Dù vô cùng lo lắng, nhưng lệnh của Tông Chính Tiêu không thể cãi, Lục Nga đành không dám đến gần.

Nàng quyết định đêm nay sẽ thức trắng, chờ cho đến khi thấy tiểu chủ tử không sao mới có thể an tâm.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK