• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tứ Hỉ đứng bên cạnh, nhất thời không biết Tông Chính Tiêu đang cảm thấy thú vị vì chuyện của thế gia và Tô Tiềm hay là vì lai lịch của những đóa sen trong bình, hoặc có lẽ cả hai.

 

Tứ Hỉ là kẻ nhiều năm quen quan sát sắc mặt chủ tử. Ngày đầu tiên chuyển đến Ngân Giao Viên, giao nhân đã đơn độc tặng Lục Nga một đóa hoa sen trước mặt Tông Chính Tiêu, khiến sắc mặt của chủ tử khi ấy không lấy gì làm vui vẻ. Dù sau đó giao nhân có lột hạt sen ra đút cho hắn, Tứ Hỉ vẫn cảm thấy Tông Chính Tiêu đã ghi hận trong lòng.

 

Quả nhiên chiều nay, khi Nhung Âm đi dạo hồ sen, hái mỗi cung nữ một đóa, khiến các nàng ai nấy đều đỏ mặt vì thẹn. Tông Chính Tiêu trông thấy cảnh ấy, sắc mặt liền biến đổi. Tứ Hỉ thầm nghĩ, “Đến lúc rồi đây.”

 

Giao nhân tuy ngây thơ, không nhìn ra sự khó chịu của Tông Chính Tiêu, vẫn thản nhiên dâng cho hắn một đài sen, còn tiếp tục lột hạt sen và đút cho hắn như lần trước. Nhưng lần này, Tông Chính Tiêu vẫn không nở nụ cười.

 

Một người không nói, một người không hiểu, khiến Tứ Hỉ chỉ biết sốt ruột đứng nhìn.

 

Không còn cách nào khác, Tứ Hỉ bèn khẽ ho nhẹ, nhằm thu hút sự chú ý của giao nhân. Đợi khi giao nhân nhìn qua, Tứ Hỉ lại kín đáo ra hiệu, liếc mắt nhìn đóa sen trong tay các cung nữ, rồi lại nhìn Tông Chính Tiêu.

 

Tông Chính Tiêu phát hiện động tác nhỏ của Tứ Hỉ nhưng không ngăn lại. Bằng không, với sự hồn nhiên của giao nhân, không biết đến khi nào y mới hiểu được ý hắn muốn truyền đạt.

 

Nhờ gợi ý của Tứ Hỉ, cuối cùng Nhung Âm cũng hiểu ra.

 

 hóa ra Tông Chính Tiêu cũng muốn một đóa hoa sen!

 

Tâm trạng của Tông Chính Tiêu giờ đây chẳng khác gì lúc trước, khi cậu không nhận được những phần thưởng vàng bạc châu báu mà mình khao khát - cùng một món đồ, nếu có thể trao cho người khác, thì tại sao lại không trao cho ta? Rõ ràng là ta cũng thích mà.

 

Nhung Âm nhìn Tông Chính Tiêu bằng ánh mắt như nhìn một đứa trẻ, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu muốn ta tặng hoa sen, sao không nói thẳng ra? Ngươi đâu có như ta, không tiện mở miệng.”

 

Tông Chính Tiêu cũng nghĩ: “Ngươi tưởng ngươi trước đây tốt hơn ta à?”

 

Vừa nghĩ, Nhung Âm cười “A!” một tiếng rồi xoay người nhảy xuống hồ sen, một hơi hái được mấy đóa hoa tươi mới.

 

Nhung Âm thoải mái vuốt những sợi tóc ướt ra sau đầu, đưa đóa hoa sen về phía Tông Chính Tiêu, miệng mỉm cười nói: “Thật chẳng còn cách nào với ngươi, nhưng ai bảo ta chiều chuộng ngươi chứ?”

 

Tông Chính Tiêu: “…”

 

Nhìn Nhung Âm đầy khiêu khích như vậy, hắn thực sự muốn kéo y lại và phạt cho một trận ra trò.

 

Dù nghĩ là vậy, nhưng khi nhận được đóa hoa mà mình mong chờ, Tông Chính Tiêu vẫn rất hài lòng. Như lần trước khi tặng Nhung Âm một hộp châu báu, thấy y trân trọng bao nhiêu thì giờ đây hắn cũng tỉ mỉ đón nhận đóa hoa sen, nhẹ nhàng nâng niu mà thưởng ngoạn.

 

Nhung Âm ngồi bên cạnh, lặng lẽ ngắm nhìn Tông Chính Tiêu cúi đầu thưởng hoa, nhan sắc của hắn lại một lần nữa khiến cậu ngỡ ngàng. Tông Chính Tiêu vốn đã sở hữu nhan sắc tuấn mỹ, giờ lại không còn quầng thâm dưới mắt, sắc mặt hồng hào, càng khiến vẻ đẹp của hắn thêm phần hoàn mỹ.

 

Hắn có nét đẹp vừa cao quý, lại không chút nào mang vẻ âm nhu. Tựa như một cây tùng xanh thẳng tắp, hiên ngang và bất khuất, giờ phút này lại thu hết vẻ lạnh lùng của một bậc đế vương, chuyên tâm ngắm đóa hoa cậu tặng.

 

Nhung Âm bất giác cảm thấy Tông Chính Tiêu thật sự quá đẹp, nếu có thể tiến gần hơn chút nữa thì sẽ nhìn rõ hơn. Nghĩ đến đây, cậu không tự chủ mà dịch đến gần hắn thêm một chút, rồi thêm một chút, ánh mắt dần trở nên mê ly…

 

Ngay khi cậu vừa chạm vào cánh hoa sen, Tông Chính Tiêu bỗng quay đầu lại, đôi mắt híp lại đầy nghi vấn: “Ngươi làm gì đấy?”

 

 

Giọng nói của hắn như kéo Nhung Âm tỉnh khỏi giấc mộng, lúc này cậu mới nhận ra mình đã dựa sát vào lòng hắn từ bao giờ.  bất ngờ bị chất vấn, cậu ngẩn ngơ không biết làm gì. Cuối cùng, trong cơn bối rối, cúi đầu ngậm lấy một cánh hoa sen, vừa nhai vừa cười nhìn hắn với vẻ vô tội.

 

Nhung Âm cố tình làm vẻ như mình chỉ đang thử hoa sen có vị gì thôi, chẳng có ý đồ gì khác. Nhưng cậu hoàn toàn không nhận ra rằng hành động này lại khiến cậu càng thêm khả nghi và trông còn ngốc nghếch hơn.

 

Thấy Tông Chính Tiêu vẫn im lặng nhìn mình chăm chú, trong lòng sợ bị hắn phát hiện, Nhung Âm đành bứt thêm một cánh hoa nữa ăn, nhưng Tông Chính Tiêu vẫn không phản ứng. Cậu lại phải ăn thêm một cánh nữa.

 

Nhung Âm thầm nghĩ: “Chắc là mình diễn ổn rồi nhỉ?”

 

Nhung Âm vừa nghĩ xong, Tông Chính Tiêu liền cười khẽ, tay nhéo nhẹ lên khuôn mặt cậu, mỉm cười nói: “Chưa từng thấy con cá nào ngốc thế này.”

 

Bên cạnh, Tứ Hỉ và Lục Nga cùng các cung nữ khác cũng che miệng cười trộm, khiến Nhung Âm càng thêm ngượng ngùng.

 

“Hoàng đế đáng ghét! Lại dám trêu ta!”  Nhung Âm thầm nghĩ, trong lòng bốc lên một cơn tức giận. Thấy Tông Chính Tiêu vẫn giữ đóa hoa, cậu quyết giành lại. Nhung Âm bực bội vươn tay đoạt lấy, nhưng Tông Chính Tiêu chỉ mỉm cười và đưa hoa lên cao, khiến cậu hụt mất, càng thêm không vui.

 

“A!” Nhung Âm giận dỗi nhảy lên, cố với đến đóa hoa. Nhưng dù nhảy thế nào cũng không với tới, chiều cao của cậu chẳng thể nào sánh bằng hắn.

 

Trong lúc tức giận, Nhung Âm quyết định táo bạo một phen. Cậu đột ngột đẩy mạnh Tông Chính Tiêu ngã xuống, hy vọng bằng cách chiếm lợi thế cao hơn, cậu có thể giành lại hoa.

 

Ai ngờ được Tông Chính Tiêu khi ngã xuống lại thuận tay kéo Nhung Âm vào trong lồng n.g.ự.c mình, một tay ôm chặt lấy eo cậu, tay còn lại giữ chặt hai tay, hai chân chặn ngang đuôi không để cậu thoát thân. Mặc kệ Nhung Âm giãy giụa thế nào, cũng không cách nào thoát khỏi sự khống chế của hắn.

 

Cả hai người duy trì tư thế ấy trên thảm, không ngừng vặn vẹo, khiến y phục của Tông Chính Tiêu cũng trở nên hỗn loạn. Hình ảnh này thật sự có chút kỳ quái, dễ khiến người ngoài liên tưởng đến những việc không nên nghĩ.

 

Tứ Hỉ đứng một bên nhìn mà đỏ cả mặt: “Giữa ban ngày ban mặt, hai vị chủ tử như thế này thật là…”

 

Vừa nói xong, y liền ho khan một tiếng để nhắc nhở, các cung nhân đứng xem liền cúi đầu, dù vậy đôi tai vẫn vểnh lên, lén lút lắng nghe, sợ bỏ lỡ bất kỳ động tĩnh nào.

 

“A!”

“Ngươi còn động nữa?”

“Ngao ô!”

“Này, đừng cắn cổ ta…”

 

Các cung nhân thầm than trong lòng: “Oa~~~”

 

Trong tiếng đối thoại ngắn ngủi ấy lại xen lẫn những tiếng thở nhẹ và âm thanh thô nặng, dù không tận mắt chứng kiến nhưng cũng khiến người ta nghĩ đến tình cảnh quen thuộc.

 

Tứ Hỉ nghĩ thầm: “Có lẽ cứ để bọn họ tiếp tục thế này thì hơn?”

 

Một lúc sau, bên kia động tĩnh mới dần ngừng, nhưng không ít cung nhân vẫn đỏ mặt tía tai.

 

Nhung Âm sau một hồi lăn lộn đã thấm mệt, cơn giận ban nãy cũng vơi đi hơn nửa, y mệt mỏi nằm vật xuống người Tông Chính Tiêu.

 

Thấy cậu từ bỏ giãy giụa, Tông Chính Tiêu cũng dần nới lỏng, để cậu tựa vào lồng n.g.ự.c mình, mặc cho cậu  ngủ một giấc trưa an lành.

 

Nhìn tiểu giao nhân đã yên giấc, Tông Chính Tiêu nhẹ nhàng đặt tay che nửa bên mặt cậu, chắn ánh sáng chiếu vào mắt để cậu có giấc ngủ an ổn. Hắn nằm đó, đóng vai chiếc gối thịt vững chắc. Dù sao chính hắn là người kéo y vào lòng, cũng là người khiến y mệt mỏi, vậy nên hắn có trách nhiệm lo cho y.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK