Có Tông Chính Tiêu ở bên cạnh chăm sóc, Nhung Âm ngủ trưa rất yên bình. Mặc dù buổi tối Tông Chính Tiêu cố ý phân phó ngự trù làm một đĩa món ăn từ hoa sen, cậu không hề tức giận vì bị trêu chọc, ngược lại vui vẻ khi được Tông Chính Tiêu đút cho cậu ăn món đó.
Nhung Âm: "Ta rộng lượng, không so đo với hoàng đế xấu."
Nghe vậy, Tông Chính Tiêu cười thầm. Ở thư phòng nghe ám vệ báo cáo xong, Tông Chính Tiêu xử lý chút chính vụ, rồi trở về phòng bên cạnh khi Nhung Âm đã ngủ.
"A!" Nghe thấy động tĩnh, biết là Tông Chính Tiêu đã trở lại, Nhung Âm ngẩng đầu lên một tiếng, xem như chào hỏi, rồi lại cúi đầu bận việc của mình, không chú ý đến Tông Chính Tiêu.
Tông Chính Tiêu: "Này có thể làm sao, còn không phải chính mình gây ra."
Chờ lau xong rương bảo bối, Nhung Âm mới an tâm đóng rương lại, trong lòng nói ngủ ngon với Tông Chính Tiêu, rồi nằm xuống đối mặt với rương, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Ngửi thấy mùi hương trên người Nhung Âm ngày càng nồng đậm, Tông Chính Tiêu cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ, chỉ là nửa đêm hắn mơ một giấc mộng kỳ lạ.
Trong mơ, hắn nhìn thấy một chiếc giường rộng lớn, trên đó có hai người. Hắn không thấy rõ dung mạo của họ, nhưng có thể thấy động tác và nghe được tiếng y. Người trên giường tóc rối tung, da trắng như tuyết, vì bị xóc nảy mà nổi lên một tầng hồng nhạt, mồ hôi như giọt mưa trên hoa sen, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ tan ra.
Y đang khóc, khẩn cầu tha thứ, không ngừng van xin nam nhân buông tha cho mình.
Dưới mắt Tông Chính Tiêu, điều duy nhất khắc sâu là người ấy quả thực rất dụng tâm, hết sức, vô cùng dụng tâm.
Tông Chính Tiêu chỉ có thể đứng nhìn, trơ mắt chứng kiến mười ngón tay họ đan xen, chứng kiến cảnh mưa bão thét gào, sấm sét vang trời. Rốt cuộc, khi mưa tan bão ngừng, hai người vẫn gắt gao ôm chặt nhau.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, việc đầu tiên Tông Chính Tiêu làm là nhìn về phía Nhung Âm, người vẫn say ngủ cách đó không xa, rồi gọi Tứ Hỉ hầu hạ tắm gội xong mới tiến vào triều.
Gần đây, triều đình, hoàng thất cùng các thế gia đều tỏ vẻ “hòa thuận,” không công khai tranh chấp, thậm chí cũng chẳng có động thái nhỏ nào, chỉ bàn chính sự, không nhắc tới tư tình.
Bề ngoài có vẻ như đã giải hòa, nhưng thực ra đôi bên vẫn ngấm ngầm hành động, chỉ chờ thời cơ để trừng trị kẻ địch không đội trời chung của mình.
Sau buổi hạ triều, theo thói quen, hễ có xung đột giữa các đại thần, Tông Chính Tiêu liền tìm đến Nhung Âm trước tiên. Thế nhưng hôm nay lại khác, hắn đi thẳng tới Ngự Thư Phòng, loanh quanh ngồi không một lúc lâu. Hắn dạo quanh một vòng, ngắm nghía thư từ, đôi lúc lại viết chữ. Mãi đến khi gần đến giờ ngọ, hắn mới trở về Ngân Giao Viên.
Nhung Âm cũng không hề nghi ngờ, chỉ nghĩ rằng hắn đang xử lý chính sự nên mới về muộn. Trong bữa ăn, Nhung Âm còn chủ động gắp canh cho hắn, dịu dàng nghĩ: “Khẳng định mệt rồi, đến bồi bổ một chút.”
“Khụ khụ khụ…” Tông Chính Tiêu bất ngờ bị sặc canh, vội đưa tay lên che miệng. Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng thực ra hắn vừa rồi thực sự đã nghĩ lệch ý.
“A!” Nhung Âm vội vàng vỗ nhẹ lên lưng hắn đầy quan tâm.
Tông Chính Tiêu giơ tay ra hiệu, trấn an: “Ta không sao.”
Dùng cơm xong, Nhung Âm ra ngoài ao bơi lội. Tông Chính Tiêu ngồi trên sân phơi, ngắm nhìn Nhung Âm khi ẩn mình xuống làn nước, lúc lại bất ngờ nhô lên mặt nước. Nhung Âm còn thường vẫy tay, vẻ tinh nghịch ấy tạm thời xua tan mọi ý nghĩ rối loạn trong lòng Tông Chính Tiêu.
Mãi đến khi Nhung Âm từ trong nước bước ra, leo lên sân phơi, toan nhào vào lòng hắn như thường lệ, Tông Chính Tiêu nhìn thấy những giọt nước còn đọng trên làn da Nhung Âm, trong đầu bất giác hiện lên những hình ảnh trong giấc mơ tối qua.
Khi Nhung Âm sắp chạm đến, Tông Chính Tiêu bất ngờ đứng dậy, hiếm khi biểu hiện vẻ bối rối trước mặt Nhung Âm.
“Ta chợt nhớ còn tấu chương chưa phê, ta đi thư phòng xử lý, bảo Lục Nga cùng ngươi chơi đi.”
Nói đoạn, hắn thậm chí không dám nhìn vào mắt Nhung Âm.
“A!” Dù bất ngờ nhưng Nhung Âm vẫn khẽ gật đầu đồng ý.
Đợi Tông Chính Tiêu vội vã rời đi, Nhung Âm mới dần hiểu ra, không khỏi thắc mắc vì sao hôm nay Tông Chính Tiêu không như thường lệ mang tấu chương đến đây phê duyệt? Tuy có chút tò mò, nhưng Nhung Âm cũng không nghĩ nhiều, chỉ quay lại tìm Lục Nga để cùng chơi.
Còn bên phía Tông Chính Tiêu, khi về đến thư phòng, hắn mới tỉnh ngộ nhận ra vừa rồi hành động của mình thật quá khác thường, có lẽ sẽ khiến tiểu giao nhân nghi ngờ. Nhưng hắn thật sự không thể tiếp tục ở bên cạnh giao nhân, bởi hắn sợ rằng mình sẽ không kìm nén nổi, nhìn giao nhân ngây thơ kia mà lại nghĩ đến những điều không đứng đắn.
Về giấc mơ tối qua, Tông Chính Tiêu quy kết rằng đó là do lâu ngày kiềm chế. Dù gì hắn cũng là nam nhân hai mươi tám tuổi, có nhu cầu này cũng là chuyện bình thường. Khi mười mấy tuổi, lúc cơ thể mới phát dục, hắn cũng đã từng có những trải nghiệm tương tự.
Nếu không vì khởi nghĩa, mấy năm trước có lẽ hắn đã như các huynh trưởng, cưới một vị cô nương đoan chính, cùng nhau xây dựng một đời an yên. Nhưng tuổi trẻ đầy sinh lực của hắn lại gắn liền với chiến trường, mười năm chỉ tập trung vào chuyện chinh chiến và quyền mưu, chẳng còn tâm trí nào cho tình ái.
Khi lên ngôi hoàng đế, căn bệnh mất ngủ dai dẳng cùng việc không ngừng tranh đấu với thế gia đã vắt kiệt toàn bộ tâm sức của hắn. Lý do không lập hậu cung, một phần là vì phải đối đầu với thế gia, phần khác là vì hắn thấy bản thân chưa sẵn sàng để lập gia đình, sinh con.
Sự xuất hiện của giao nhân là một ngoại lệ. Ban đầu, Tông Chính Tiêu chỉ coi y là một sinh vật xinh đẹp, hoạt bát để bầu bạn. Sau đó, nhờ hương thơm trên người giao nhân mà bệnh mất ngủ của hắn dần thuyên giảm. Không những thế, hắn còn được giao nhân dự đoán trước tương lai và chỉ cho cách kiếm tiền.
Vì vậy, Tông Chính Tiêu cố gắng hết sức đối xử tốt với giao nhân. Hắn coi giao nhân là bạn, là ân nhân, càng là tri âm. Hắn cho rằng sự chiếm hữu và khao khát kiểm soát đối với giao nhân chỉ đơn giản vì giao nhân đã vào kinh thành, trở thành người của hắn, nên việc nảy sinh tình cảm với thuộc hạ của mình cũng là điều rất tự nhiên.
Tông Chính Tiêu không nghĩ bản thân thích nam sắc, sự mê hoặc của giao nhân chỉ dừng ở mức ngưỡng mộ, thưởng thức vẻ đẹp, và đôi khi bị mùi hương trên người giao nhân lôi cuốn. Trước đây, hắn chưa từng nghĩ đến việc hướng mối quan hệ của mình và giao nhân về phía ái tình. Vì vậy, bình thường hắn thoải mái đùa giỡn cùng giao nhân mà không suy nghĩ nhiều. Nhưng sau giấc mơ đêm qua, Tông Chính Tiêu nhận ra có lẽ bản thân đã nảy sinh vấn đề.
Người ta nói “ngày nghĩ gì, đêm mơ thấy cái đó.” Việc cảnh trong mơ xuất hiện cho thấy cơ thể hắn có nhu cầu, nhưng xung quanh hắn có bao nhiêu cung nga mỹ nữ, gặp qua không ít thiếu nữ diễm lệ, vậy vì sao trong giấc mơ lại xuất hiện giao nhân, một nam nhân?
Nếu nói chỉ vì thích vẻ ngoài của giao nhân, trong mơ hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng giao nhân thành một nữ nhân. Nhưng tối qua, cảnh trong mơ lại rất rõ ràng: giao nhân vẫn mang hình hài nam nhân.
Tông Chính Tiêu không muốn tự lừa dối mình, hắn hiểu rằng trong lòng mình dường như đã nảy sinh một thứ cảm xúc khác lạ đối với giao nhân. Hắn không rõ cảm xúc này là đúng hay sai, nhưng lúc này, hắn tạm thời giữ khoảng cách với giao nhân để tự suy ngẫm.
Có lẽ ông trời cũng đang giúp hắn, bởi khi hắn vào thư phòng chưa bao lâu thì ngoài cung truyền đến hai tin tức. Một là Ninh Vương sai người báo rằng đã tìm thấy sổ sách bị Tô Tiềm giấu đi.