• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng, Nhung Âm đã say rượu, nằm trong vòng tay Tông Chính Tiêu, vùng vẫy yếu ớt không chút sức lực. Đuôi cá của cau vung vẩy lung tung, đến nỗi ngay cả Tông Chính Tiêu dù mạnh đến đâu cũng suýt không ôm nổi mà để cậu trốn thoát.

May mắn thay, Tông Chính Tiêu vẫn thuận lợi bế được Nhung Âm tới giường. Hắn đặt người xuống, dùng cả tay lẫn chân khống chế để giữ Nhung Âm nằm yên, rồi bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi đúng là đồ vô lương tâm, nhất định phải giày vò ta đến kiệt sức mới chịu đúng không?”

Nằm trên giường, Nhung Âm dần dần ngoan ngoãn lại, đôi mắt lam nhạt trong veo đầy vẻ vô tội nhìn lên người đang đè trên mình.

“Ngươi là ai vậy?” Nhung Âm khẽ hỏi.

Tông Chính Tiêu hơi sững sờ. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Nhung Âm nói chuyện. Mặc dù giọng nói giống hệt tiếng lòng mà Tông Chính Tiêu đã quen thuộc, hắn vẫn cảm thấy có gì đó mới mẻ và đặc biệt.

Giống như cảm giác khi ngắm một bức họa mỹ nhân, dù đã biết rõ từng đường nét, nhưng khi gặp mỹ nhân thật sự, người ta vẫn không khỏi ngỡ ngàng vì chân nhân còn đẹp hơn nhiều so với trong tranh.

Thấy Tông Chính Tiêu không trả lời, Nhung Âm tức giận chu môi, nói: “Vì sao không nói cho ta tên của ngươi?”

Tông Chính Tiêu bừng tỉnh từ những suy nghĩ của mình, nhìn vẻ mặt giận dỗi đáng yêu kia, bật cười: “Vừa nãy còn đút cho ta ăn, sao bây giờ lại quên ta là ai rồi?”

“A?” Nhung Âm nghe xong, đôi mắt ngơ ngác, lộ ra vẻ bối rối: “Ta quên mất rồi, ngươi nói lại cho ta được không?”

Trước ánh mắt mong đợi của giao nhân, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Tông Chính Tiêu, khiến hắn có chút hồi hộp. Hắn khẽ nói: “Ngươi nói cho ta tên của ngươi trước đi, rồi ta sẽ nói cho ngươi tên của ta.”

Nhung Âm không nghĩ ngợi nhiều, ngây ngô đáp: “Nói phải giữ lời đấy.”

Tông Chính Tiêu gật đầu.

Thế là, Tông Chính Tiêu nhìn thấy giao nhân nở một nụ cười tươi tắn và dịu dàng: “Ta tên là Nhung Âm, âm điệu nhẹ nhàng, dư âm lượn lờ.”

“Nhung Âm…” Tông Chính Tiêu lặp lại cái tên một cách vô thức, thì ra đây là tên của tiểu giao nhân.

“Ừm ừm.” Nhung Âm tưởng rằng hắn đang gọi mình, vui vẻ đáp một tiếng, sau đó hối thúc: “Được rồi, giờ đến lượt ngươi nói tên.”

Tông Chính Tiêu khẽ mỉm cười: “Ta là Tông Chính Tiêu, tiêu trong tiêu d.a.o tự tại.”

“À, đã biết.” Đôi mắt Nhung Âm sáng bừng, hân hoan thốt lên: “Chào Tông Chính Tiêu, ta là Nhung Âm.”

Nói xong, Nhung Âm như thể tự mình làm trò, cười khanh khách không ngừng, cười đến mức cả thân người run lên.

Tông Chính Tiêu bị tiếng cười ấy làm cho vui lây, trên gương mặt cũng xuất hiện nụ cười ấm áp.

Nhìn thấy Nhung Âm không còn lộn xộn nữa, Tông Chính Tiêu đứng lên, nâng cậu ngồi dậy.

Có lẽ do say quá chén, Nhung Âm không thể tự mình ngồi vững, người mềm oặt dựa vào vai Tông Chính Tiêu, còn ôm lấy cánh tay hắn.

Tông Chính Tiêu ôm lấy cậu, thử hỏi: “Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề khác không?”

“Được mà.” Nhung Âm đáp với giọng điệu vui vẻ.

Tông Chính Tiêu hỏi tiếp: “Ngươi đến từ đâu?”

Nhung Âm cười khẽ, nói: “Không nói cho ngươi.”

Tông Chính Tiêu: “…”

Thôi được, đổi câu hỏi khác.

Tông Chính Tiêu hỏi: “Ngươi làm sao mà vào được thế giới này?”

Nhung Âm hừ một tiếng: “Cũng không nói cho ngươi.”

“…” Tông Chính Tiêu, “Nhưng ngươi vừa mới nói là sẽ trả lời khi ta hỏi mà?”

Nhung Âm trả lời: “Ta chỉ đồng ý cho ngươi hỏi, chứ không đồng ý nhất định phải trả lời.”

Tông Chính Tiêu nghĩ thầm, nhóc giao nhân này say rồi mà trí óc lại càng tỉnh táo hơn.

“Thôi.” Tông Chính Tiêu thở dài, “Có lẽ ngươi tỉnh táo rồi lại nói cho ta cũng không muộn.”

Nhung Âm quay đầu nhìn Tông Chính Tiêu, trên mặt lộ vẻ mưu mô thành công: “Ngươi không hỏi nữa sao?”

“Không hỏi.”

“Thôi vậy.”  giọng có chút thất vọng.

Nhung Âm tựa vào người hắn, một lát sau, cậu lại lên tiếng: “Khát.”

Tông Chính Tiêu nhìn qua chiếc bàn bên cạnh, thấy một ấm trà còn đầy: “Ngươi muốn uống nước à? Ta đi rót cho ngươi.”

 

Nhung Âm lắc đầu: “Không phải ta muốn uống nước, là cái đuôi muốn uống, cái đuôi nói nó khát.”

Khi say, người ta thường nói những lời vô lý, nhưng đôi khi lại mang đến cảm giác hài hước, khó hiểu.

Tông Chính Tiêu cúi đầu nhìn về phía Nhung Âm, thấy cái đuôi rũ xuống mặt đất, đúng là có chút thú vị.

“Ta ôm ngươi vào nước.”

“Cảm ơn.” Nhung Âm vòng tay quanh cổ Tông Chính Tiêu, để hắn bế mình lên, giọng nói mềm mại: “Tông Chính Tiêu, ngươi là người tốt.”

Tông Chính Tiêu mỉm cười, đáp lại: “Cảm ơn.”

Nếu sau khi tỉnh lại, ngươi vẫn có thể nói như vậy thì thật là tuyệt vời.

Nhung Âm ngâm mình trong nước, thoải mái nhắm mắt lại, “Cái đuôi uống no rồi, hết khát rồi.”

Nhung Âm quơ quơ cái đuôi trong nước, ngẩng đầu lên thấy Tông Chính Tiêu vẫn đứng trên bậc thang, liền tò mò hỏi: “Ngươi sao không xuống đây? Cái đuôi của ngươi không khát sao?”

Tông Chính Tiêu kiên nhẫn đáp: “Ta chỉ có chân, không có đuôi, chân ta sẽ không khát.”

“À, vậy sao.” Nhung Âm cúi đầu nhìn cái đuôi dài trắng bạc trong nước, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Trước kia ta đâu có đuôi, cái đuôi này là từ khi đến đây mới có. Có đuôi thì cũng đẹp đấy, nhưng chân vẫn tiện hơn.”

Nói rồi, cậu tự bắt đầu đánh giá ưu nhược điểm của mình.

Tông Chính Tiêu ngồi xổm xuống, nhìn sâu vào mắt Nhung Âm, hỏi: “Vì sao chân lại biến thành đuôi?”

Nhung Âm ngây người một lúc, như đang hồi tưởng về quá khứ, rồi lẩm bẩm nói: “Ở trong nước, hai chân liền sẽ biến thành đuôi cá.”

Cậu vì cứu người mà c.h.ế.t đuối, Thiên Đạo vì khen thưởng, cho cậu xuyên vào thân thể giao nhân, nên mới có đuôi cá.

Đây mới chính là lời thật của Nhung Âm, nhưng vì say rượu, khi nói ra lại trở thành một câu khác biệt.

Tông Chính Tiêu nghĩ Nhung Âm chỉ đang nói mê, chưa thực sự hiểu.

“À, hóa ra là vậy.” Tông Chính Tiêu làm bộ như hiểu và rất phối hợp.

Nhung Âm được đáp lại như vậy, liền vui mừng: “Chính là như vậy!”

Tông Chính Tiêu quay đầu nhìn ngọn nến đang cháy dần, nhận ra đã khuya.

“Nhung Âm, không mệt à? Muốn đi ngủ không?”

“Không mệt.” Nhung Âm vừa nói xong, tròng mắt đảo vòng một chút, cười nham nhở nhắc “Nhưng nếu ngươi muốn cho ta ngủ sớm một chút, có thể lấy đồ vật đến đổi đấy.”

Tông Chính Tiêu buồn cười đáp: “Ngươi còn muốn người hầu hạ ngươi ngủ sao?”

“Thì sao?” Nhung Âm chống nạnh, vẻ mặt kiêu ngạo: “Ngươi không chịu à?”

“Nguyện ý.” Tông Chính Tiêu cười đáp: “Vậy ngươi muốn cái gì?”

“Muốn đồ quý!” Nhung Âm kích động nói: “Loại đặc biệt quý, đặc biệt quý ấy!”

Tông Chính Tiêu muốn cười, thôi thì, tiểu giao nhân nhà hắn say rồi cũng chỉ nghĩ đến tiền thôi.

Tông Chính Tiêu tháo từ đai lưng một chiếc ngọc bội khắc long văn, đưa cho Nhung Âm, “Cái này được không?”

Cậu nhẹ nhàng cầm ngọc bội trong lòng bàn tay, vội vàng gật đầu liên tục, “Được, đương nhiên là được!”

Chiếc ngọc bội này vô cùng quý giá, lại còn tượng trưng cho thân phận đế vương, chỉ có hoàng đế mới có thể sử dụng. Nhưng với Tông Chính Tiêu, tất cả những thứ này không quan trọng, chỉ cần Nhung Âm vui vẻ là đủ.

Trước kia, mỗi khi có bảo vật, Nhung Âm đều cất vào hộp bảo vật của mình, nhưng lần này lại khác. Cậu cầm ngọc bội qua lại, thưởng thức một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn Tông Chính Tiêu, nói: “Nó thật đẹp.”

“Ngươi thích chứ?” Tông Chính Tiêu hỏi.

Nhung Âm gật đầu, “Thích lắm.”

Khi điều kiện của mình được đáp ứng, Nhung Âm cũng giữ lời hứa, ngoan ngoãn nằm xuống để ngủ, nhưng tay vẫn không rời chiếc ngọc bội.

Tông Chính Tiêu thấy Nhung Âm thật sự thích nó, trong lòng cũng cảm thấy vui.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK