• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thì ra, hôm ấy Tô Uyển Nhi nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Tô mẫu, phát hiện trước lúc qua đời, mẫu thân vẫn luôn nắm chặt một tiểu nhân bằng gỗ khắc trong tay, liền đoán được dụng ý của mẫu thân.”

 

Bởi vì thời tiền triều Phật giáo thịnh hành, lấn át không gian sinh tồn của Đạo giáo, khiến cho những đạo quán nhỏ gặp khó khăn trong việc duy trì.

 

Cha mẹ Tô gia không như người thường, họ tin vào Đạo giáo. Theo lời Tô phụ, người tin thần linh là vì có điều cầu mong, mà kẻ tin Phật quá đông, thần tiên nhà Phật phải đáp ứng từng nguyện vọng một, không biết đến bao giờ mới được toại ý. Nay người tin Đạo giáo ít, chỉ cần thành tâm cầu khấn, thần tiên Đạo giáo sẽ sớm thấy mà thực hiện điều mong mỏi.

 

Cả nhà ba người họ từ trước vẫn thường xuyên đi đến tiểu đạo quán trên núi ở ngoại ô cầu phúc. Mỗi lần đến, họ đều quyên góp không ít tiền bạc, nên được xem là khách quý của đạo quán. Vì vậy, tại hậu viện đạo quán có một gian phòng dành riêng cho Tô gia, chìa khóa do Tô phụ giữ.

 

Sau này, Tô Uyển Nhi không nhớ rõ từ khi nào, cha mẹ không còn dẫn nàng đi đạo quán nữa. Khi nàng hỏi nguyên do, phụ thân chỉ qua loa, dần dần nàng cũng không hỏi thêm. Nhưng Tô Uyển Nhi biết phụ thân vẫn lén đi đạo quán, bởi nhiều lần nàng ngửi thấy mùi hương khói từ đạo quán trên người ông.

 

Lúc đó nàng cũng đã hiểu được rằng không phải chuyện gì cũng nên cố chấp theo đuổi, nên không bận tâm nhiều. Cho đến khi nghe tin có người lục lọi nhà mình mà không tìm được sổ sách, lại nghĩ đến hành động khác thường của mẫu thân, Tô Uyển Nhi bắt đầu có suy đoán.

 

Nếu là trước kia, nàng có thể còn do dự có nên nói ra suy đoán của mình hay không, nhưng nhìn vào tình thế hiện giờ, nàng buộc phải nói ra. Vụ án của phụ thân, từ lâu không còn là chuyện của riêng ông. Hoàng thất và thế gia đều nhân cơ hội này mà tấn công lẫn nhau, thế lực hai bên rối ren, mẫu thân cũng vì vậy mà qua đời. Người tiếp theo có thể là phụ thân, hoặc chính nàng.

 

Nàng cần một bên hoàng thất hoặc thế gia bảo vệ, mà sổ sách chính là thứ nàng có thể dùng làm để trao đổi.

 

Về lý do vì sao nàng chọn giao sổ sách cho hoàng thất, một phần là bởi nàng là vợ của Tông Chính, đồng thời Tô gia thực sự đã phụ lòng Ninh Vương và gia quyến, khiến nàng mang lòng áy náy.

 

Mặt khác, Ninh Vương đã thề lấy sinh mạng rằng người g.i.ế.c hại mẫu thân nàng tuyệt đối không phải hoàng thất mà chính là thế gia. Tô Uyển Nhi hiểu rõ nhân phẩm của Ninh Vương, nên lựa chọn tin tưởng ông.

 

Nàng nói ra nơi có thể cất giữ sổ sách, Ninh Vương lập tức phái người đi tìm và quả nhiên phát hiện sổ sách được giấu trong ngăn bí mật ở phòng hậu viện của đạo quán. Việc giao sổ sách cho Tông Chính Tiêu cũng coi như là một cách lập công chuộc tội, ít nhất giúp Ninh Vương phủ giữ được vị thế trong lòng Hoàng Thượng.

 

Ngoài việc tìm được sổ sách, Tông Chính Tiêu còn nhận được tin tức khác — Tô Tiềm sắp không qua khỏi.

 

Khi cai ngục mang cơm cho Tô Tiềm, gọi mãi mà không thấy ông đáp, bước vào thì phát hiện Tô Tiềm đang hôn mê, chỉ còn thoi thóp.

 

Bên Tông Chính Tiêu dù dụng hình nhưng đều có chừng mực, chỉ khiến Tô Tiềm chịu khổ mà không nguy hiểm đến tính mạng.

 

Khi đại phu được mời đến khám, họ cho biết phạm nhân vì chịu hình mà suy yếu, thêm vào đó sau đầu còn sưng một cục lớn. Vết thương cũ chồng thêm vết thương mới nên mới thành ra như vậy. Đầu là bộ phận quan trọng, một khi tổn thương sẽ dễ gây nguy hiểm đến tính mạng, huống hồ Tô Tiềm có lẽ đã va đập mạnh vào tường, không chỉ sưng mà còn xuất huyết.

 

Hiện nay các đại phu thay phiên chữa trị, đều nói người này không qua khỏi được lâu, biện pháp tốt nhất là dùng thuốc duy trì tạm thời, nếu có điều cần hỏi thì nên hỏi nhanh.

 

Người báo cáo việc này với Tông Chính Tiêu nói: “Vết thương sau gáy của Tô Tiềm xuất hiện trong một đêm, mà đêm đó chỉ có Hạ đại nhân đến nhà ngục thẩm vấn. Ngay khi nhận tin, Chu đại nhân lập tức nghi ngờ rằng Hạ đại nhân có ý định g.i.ế.c người diệt khẩu, cấm Hạ đại nhân và thuộc hạ tiếp cận Tô Tiềm thêm nữa.”

 

Chu đại nhân làm vậy là có lý do xác đáng, bởi trên tường còn vết m.á.u của Tô Tiềm, và vị trí m.á.u b.ắ.n lên cho thấy khả năng tự mình đập đầu là không thể xảy ra. Chu đại nhân chính là người của Tông Chính Tiêu, là con trai trưởng của Hộ Quốc tướng quân, trong khi Hạ đại nhân là trưởng tử của Hạ gia, một thế gia có quyền lực.

 

Trước đây, do thế gia giở mưu kế, Tông Chính Tiêu buộc phải tạm thời lạnh nhạt với Hộ Quốc tướng quân, nhưng lần này giao việc thẩm vấn Tô Tiềm cho con trai của Chu gia để trấn an lòng Chu gia.

 

“Tốt lắm.” Tông Chính Tiêu nghe xong, khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười thoáng vẻ đắc ý.

 

 

Thế gia lần này dường như tự chuốc phiền phức, nhưng đối với Tông Chính Tiêu lại là chuyện có lợi. Sau đó, Tông Chính Tiêu giao cho thuộc hạ vài việc nữa. Không đến một ngày, chuyện Hạ đại nhân và Tô Tiềm tranh chấp về việc làm giả sổ sách đã lan truyền rộng rãi, rằng Hạ đại nhân nửa đêm đến gặp Tô Tiềm một mình, không hiểu sao lại dùng hình quá nặng khiến Tô Tiềm sắp chết, lời đồn đã nhanh chóng lan truyền giữa các học sinh Quốc Tử Giám.

 

Dưới sự thúc đẩy của Tông Chính Tiêu, các học sinh cũng hăng hái bàn luận về chuyện này.

 

“Hạ gia sao lại vô duyên vô cớ muốn giúp Tô Tiềm? Chắc chắn bên trong có ẩn tình. Trước kia còn có lời đồn rằng Tô gia dám ngang nhiên nhận hối lộ, tiết lộ đề thi là nhờ Ninh Vương phủ phù hộ. Nhưng nay xem lại, Ninh Vương phủ thật sự vô tội, rõ ràng chẳng liên can gì, lại phải gánh tội thay.”

 

“Đúng thế, Ninh Vương là hoàng thân quốc thích, sao có thể tham chút hối lộ ấy. Chuyện xấu đó chắc chắn là do Tô gia qua mặt Ninh Vương phủ mà làm. Ninh Vương phủ thật là xui xẻo khi kết thông gia với loại người như thế.”

 

“Trước kia ta cũng thấy có gì không ổn, nhưng lúc ấy ai nấy đều mắng Ninh Vương phủ, nên ta không dám lên tiếng…”

 

Nói rồi, thư sinh nọ hạ giọng: “Nói nhỏ thôi, nhưng ta nghĩ, Tô gia ở Quốc Tử Giám nhận hối lộ học sinh lâu như vậy, chẳng lẽ Tế Tửu và các quan lại khác không hề hay biết? Ta thấy, không chừng họ đều là một phe. Chỉ có điều Tô gia không cẩn thận bị phát hiện, mà trùng hợp nữ nhi của ông ta lại gả vào phủ Ninh Vương, nên kẻ đứng đầu muốn thuận thế đổ hết trách nhiệm lên hoàng thất.”

 

Tuy đều là những học sinh trẻ tuổi, nhưng họ cũng đã nghe đôi chút về tranh chấp giữa thế gia và hoàng thất trên triều đình.

 

“Ngươi nói có lý. Ai chẳng biết Hạ gia và Thôi gia quan hệ mật thiết. Ta đoán, khi Tô Tiềm bị bắt, ông ta đã dùng điều đó để ép họ, nói rằng nếu không cứu, ông ta sẽ tố cáo cả lũ đồng lõa. Thế gia không còn cách nào khác, đành phải ra tay cứu giúp. Nhưng không ngờ Chu đại nhân là người nghiêm cẩn, không thuận ý, khiến Tô Tiềm không được cứu trợ, dẫn đến mâu thuẫn với Hạ đại nhân xảy ra sự việc.”

 

Có người chen vào bổ sung: “Thế gia từ xưa tới nay luôn ngang ngược, lại dám đến nhà ngục gặp riêng Tô Tiềm trong đêm khuya, kết quả khiến ông ta bị thương nặng. Không hẳn là có ý định g.i.ế.c người diệt khẩu, mà có thể chỉ định dạy cho họ Tô một bài học, bảo ông đừng nói năng bừa bãi, nhưng lại không cẩn thận dùng sức quá mạnh.”

 

“Dù sao Tô Tiềm vẫn chưa chết, mà dù có chết, Hạ đại nhân cùng lắm cũng chỉ bị kết tội dụng hình quá đà, cách chức, phạt vài năm bổng lộc là xong. Điều này với thế gia có đáng gì đâu?”

 

Một học sinh bức xúc nói: “Nghe nói Tô phu nhân đã qua đời, có thể là bị hạ độc. Hoàng thất bên này đang nóng lòng tìm sổ sách để chứng minh mình vô tội. Tô phu nhân có lẽ biết sổ sách thật ở đâu, hoàng thất không có lý do gì để hại bà ấy, nên kẻ ra tay chỉ có thể là người không muốn sổ sách thật xuất hiện.”

 

Lời nói không quá rõ ràng, nhưng ai cũng hiểu người không muốn sổ sách xuất hiện chính là thế gia đã làm giả sổ sách.

 

Trong khoảnh khắc, dư luận chuyển hướng. Trước đây, ai nấy đều trách hoàng thất bao che thân thích, phụ lòng học sinh. Nay, mọi người lại bàn tán về quyền lực của thế gia, nói rằng thế gia ngang ngược đến mức muốn g.i.ế.c ai liền giết, hôm nay là Tô Tiềm, ngày mai liệu có phải là người khác?

 

Kế hoạch chuyển bại thành thắng của Tông Chính Tiêu đến đây đã thành công hơn một nửa.

 

Hắn hân hoan, còn bên phía thế gia lại muôn phần bực dọc.

 

Khi gia chủ Hạ gia nghe tin Tô Tiềm sắp không qua khỏi, liền giận dữ tát con trai mình một cái thật mạnh.

 

Việc nửa đêm đến ngục thăm Tô Tiềm bị người phát hiện thì đã đành, lại còn nhất thời bồng bột làm Tô Tiềm bị thương nặng, trao cơ hội cho hoàng thất phản kích.

 

Giờ đây, trong mắt người đời, thế gia chẳng khác nào mãnh thú dữ tợn, danh dự bị chà đạp không còn gì để nói.

 

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK