• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự cố bất ngờ xảy ra như muốn hủy hoại thần trí của Tông Chính Tiêu. Đầu hắn nặng trĩu như thể bị phủ một lớp rỉ sét, từng cơn ù ù vang lên khiến hắn thế nào cũng không thể suy nghĩ mạch lạc.

Hắn thậm chí không dám chắc việc Nhung Âm biến mất là sự thật hay chỉ là ảo giác do bản thân quá đau thương mà sinh ra. Hắn cần biết rõ rốt cuộc mình vẫn còn tỉnh táo, hay đã lạc vào một cơn mê vô tận?

Ngay bên đầu giường là cây ngọc trâm Nhung Âm vẫn thường dùng để vấn tóc. Đôi mắt đỏ hoe của Tông Chính Tiêu lướt qua nó, bàn tay run rẩy vươn tới cầm lấy. Hắn cứng đờ nâng ngọc trâm lên, hướng thẳng vào lòng bàn tay trái đã mở rộng.

Hắn dồn lực định đ.â.m mạnh xuống.

Nhưng đúng lúc đó một tiếng thở dài tang thương bỗng vang lên bên tai:

“Người trẻ tuổi, gấp gáp gì chứ? Y sẽ sớm quay về bên cạnh ngươi thôi.”

Âm thanh ấy như một bàn tay vô hình xua tan lớp sương mù dày đặc khiến Tông Chính Tiêu bừng tỉnh trong khoảnh khắc.

Hắn kịp thời thu tay lại, nắm chặt ngọc trâm, đột ngột quay đầu nhìn quanh. Nhưng trong phòng vẫn chỉ có một mình hắn. Vừa rồi chẳng lẽ chỉ là ảo giác?

Thế nhưng trong thâm tâm hắn lại có một giọng nói thì thầm rằng: đó là thực, không phải ảo giác. Nhung Âm thực sự đã biến mất.

Tông Chính Tiêu cúi đầu nhìn chiếc giường trống trải, thấu hiểu rằng tất cả những gì đang diễn ra lúc này không phải điều con người có thể can thiệp. Chợt hắn nhớ lại nguyên nhân Nhung Âm đến thế giới này. Chẳng lẽ… thanh âm ban nãy chính là Thiên Đạo trong lời Nhung Âm từng nhắc đến?

Dù giọng điệu mang theo nghi vấn nhưng trong lòng hắn đã có đáp án. Ngoại trừ thần minh ra, còn ai có thể cướp Nhung Âm khỏi hắn?

Nếu hắn không nghe lầm, Thiên Đạo vừa nói rằng Nhung Âm sắp quay trở lại.

Thần minh sẽ không nói dối. Vậy nghĩa là hắn chưa đánh mất Nhung Âm.

“Ha…”

Tông Chính Tiêu muốn bật cười, nhưng nỗi đau đớn vừa qua quá sâu sắc khiến hắn quên mất phải biểu lộ niềm vui như thế nào.

Vì thế trên gương mặt hắn vẫn còn vương nước mắt, nhưng khóe môi lại vô thức nhếch lên. Biểu cảm của hắn lúc này thật khó tả, không hẳn là khóc, cũng chẳng phải cười, mà lại mang theo một nét méo mó đầy bi thương.

Đúng lúc ấy bên ngoài bỗng ồn ào hẳn lên, dường như là Tứ Hỉ đã dẫn các thái y trở về.

Tông Chính Tiêu lập tức cảnh giác. Tuyệt đối không thể để bọn họ phát hiện Nhung Âm đã biến mất. Nếu chuyện quỷ thần vừa xảy ra bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ mang lại tai họa nhiều hơn là lợi ích cho Nhung Âm.

Nhung Âm là người của hắn. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu có kẻ muốn đối phó hắn, bọn chúng sẽ vin vào lý do này để công kích Nhung Âm.

Nghĩ đến đây Tông Chính Tiêu lập tức sải bước đến cửa, vung tay chặn lại đám người đang định tiến vào.

“Còn dám bước thêm một bước, g.i.ế.c không tha!”

Giọng hắn lạnh băng, sát khí tràn ngập.

Vốn dĩ sau nhiều ngày đêm không nghỉ ngơi hắn đã tiều tụy đến cực điểm. Không chỉ râu ria xồm xoàm, đôi mắt còn trũng sâu, dưới mắt phủ một tầng quầng thâm rõ rệt, đồng tử đỏ au như nhuốm máu.

Nhìn hắn lúc này đám người bên ngoài không khỏi nhớ lại quãng thời gian trước khi Nhung Âm xuất hiện, khi Tông Chính Tiêu vì mất ngủ triền miên mà tính tình trở nên vô cùng táo bạo, tuy hắn không g.i.ế.c hại kẻ vô tội, nhưng toàn thân lại tỏa ra hàn khí c.h.ế.t chóc khiến ai ai cũng kinh hãi. Bởi vậy thiên hạ vẫn gọi hắn là Tu La khát máu, là cơn ác mộng mà không ai dám chọc vào.

Các thái y vừa mới bò dậy khỏi đất chưa bao lâu, giờ lại run rẩy quỳ xuống. Tứ Hỉ cũng không dám đứng thẳng.

Bởi vì ông quá hiểu Tông Chính Tiêu.

Những lời vừa rồi tuyệt đối không phải lời nói suông, nếu có kẻ dám trái lệnh, hắn thực sự sẽ ra tay g.i.ế.c người!

Lục Nga đang chờ thái y trở về, cũng quỳ bên cạnh Tứ Hỉ và đám người phía trước. Trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc, mới chỉ trong chớp mắt, vì sao thái độ của Tông Chính Tiêu lại thay đổi đến mức này?

Mới vừa rồi chẳng phải tất cả đều mong chủ tử tỉnh lại sao? Vì cớ gì bây giờ bệ hạ lại không cho thái y vào chẩn trị?

 

Nỗi lo lắng dành cho Nhung Âm lấn át cả sự sợ hãi của Lục Nga đối với Tông Chính Tiêu. Nàng ngẩng đầu nhìn hoàng đế, người vẫn lạnh lùng đứng đó, ánh mắt thâm sâu như vực thẳm. Giọng nàng run rẩy, nhưng vẫn cắn răng mở miệng:

“Bệ hạ, chủ tử đang nguy kịch, vì sao không để thái y vào cứu trị?”

Tông Chính Tiêu đáp lại bằng một giọng điệu bình thản đến đáng sợ:

“Nhung Âm không cần thái y.”

Lục Nga vội vàng phản bác theo bản năng:

“Sao có thể không cần thái y? Chủ tử vừa rồi rõ ràng…”

Lời chưa dứt, nàng đột ngột im bặt.

Nàng không thể nào thốt lên sự thật rằng Nhung Âm đã tắt thở.

Tông Chính Tiêu không để tâm đến Lục Nga, ánh mắt lạnh lẽo quét qua mọi người, không hề có ý nhượng bộ. Các thái y đều ngẩn người, bệ hạ vội vàng triệu họ đến, nhưng giờ lại không cho họ vào bắt mạch cho bệnh nhân. Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Nhưng mặc kệ suy nghĩ của hoàng đế là gì, thân là thần tử bọn họ chỉ có thể nghe lệnh. Chỉ mong rằng nếu có chuyện không hay xảy ra, tai họa sẽ không giáng xuống đầu mình.

Chỉ có Lục Nga vẫn không chịu từ bỏ. Nàng không thể trơ mắt nhìn Nhung Âm đi vào con đường chết.

“Bệ hạ! Nô tỳ cầu xin ngài, hãy để thái y vào xem thử! Biết đâu chủ tử vẫn còn có thể cứu chữa! Ngài không thể cứ thế mà từ bỏ y được!”

Dứt lời, nàng dập mạnh đầu xuống nền đất, phát ra một tiếng nặng nề. Lục Nga nghĩ rằng Tông Chính Tiêu đã thấy Nhung Âm ngừng thở nên mới hoàn toàn từ bỏ việc cứu chữa.

Nhưng câu trả lời của hắn vẫn không thay đổi:

“Nhung Âm không cần thái y.”

Lục Nga còn định nói thêm điều gì đó, nhưng đúng vào lúc ấy từ phía sau Tông Chính Tiêu, trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc đến mức khiến người ta không dám tin vào tai mình—

“Hai người các ngươi, đừng cãi nhau nữa.”

Tông Chính Tiêu và Lục Nga đồng loạt sững sờ.

Tứ Hỉ cùng các thái y cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía phòng trong.

Tông Chính Tiêu chậm rãi xoay người, như thể chỉ cần động tác quá lớn hắn sẽ đánh thức một giấc mộng đẹp mà mình không nỡ để tan biến.

Khoảnh khắc hắn nghiêng người đi, khe hở vừa đủ để những người bên ngoài có thể nhìn thấy tình cảnh bên trong.

Dưới màn đêm, Ngân Giao Viên trong ngoài đều được thắp sáng bởi ánh nến, phòng trong cũng vậy. Dù ánh sáng chưa thể rực rỡ như ban ngày, nhưng vẫn đủ để chiếu rọi từng ngóc ngách.

Ở gần cửa, một bóng dáng cao gầy trắng nõn lặng lẽ đứng đó.

Mái tóc dài đen nhánh buông xõa làm nổi bật đôi mắt lam trong veo, dịu dàng như nước. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng ửng hồng, từng đường nét trên gương mặt tinh xảo mà ôn hòa, chỉ cần liếc mắt một lần cũng đủ để người ta khắc sâu trong tâm trí, không bao giờ quên được dung nhan tuyệt thế ấy.

Tiếp tục nhìn xuống, có thể thấy trên người mỹ nhân chỉ khoác hờ một chiếc trường bào rộng thùng thình, hiển nhiên là không vừa vặn với dáng người y. Làn da trắng như ngọc, cánh tay thon dài cùng đôi chân trần lộ ra dưới ánh nến, khiến cả người y như thể không thuộc về chốn trần thế.

Y đứng đó trông tựa như một tinh linh lạc bước vào nhân gian. Trong trẻo thuần khiết, không nhiễm chút bụi trần.

“Tinh linh” ấy chớp mắt, nhìn đám người đang sững sờ đến ngây dại,m rồi nghiêng đầu, ngốc nghếch hỏi:

“A? Chẳng lẽ không ai hoan nghênh ta trở về sao?”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK