Bà nội thích nghe những loại nhạc kiểu nhẹ nhàng, không trầm cũng không bổng. Mấy bác mấy thím cũng khen giọng của cô bé trong đoạn video rất hay. Chẳng mấy ai chú ý đến người đánh đàn piano nữa. Lúc đầu bà nội chỉ muốn xem Tư Duệ đánh đàn, ai mà ngờ người hát lại nổi bật hơn.
- "Bà cố lại nghe nhạc rồi"
- "Giọng hát của ai mà hay thật"
- "Không biết ai hát nhỉ "
- "Giọng hát ngọt ngào, trong trẻo thật"
Âu Dương Ngọc Quyên cười vang khi nghe giọng hát của Như Tuyết. Âu Dương Ngọc Quyên còn cười khi nghe mọi người khen giọng hát của cô hay. Ngọc Quyên còn nói vu vơ một vài câu như thế này. Cô được mọi người trong nhà thích và yêu quý, chi bằng sau này làm con dâu Âu Dương gia. Trong nhà này có rất nhiều đàn ông chưa kết hôn, chọn một người rồi yêu cũng rất tuyệt.
Âu Dương Ngọc Quyên còn giới thiệu cho cô tất cả. Muốn có vai vế cao trong nhà thì nên yêu Âu Dương Tư Duệ. Nếu muốn có vai vế vừa phải, nhất là có vai vế tương đương Âu Dương Ngọc Quyên thì nên yêu anh, em họ của Ngọc Quyên. Âu Dương gia con cháu rất nhiều, muốn lấy ai mà chẳng được. Nhưng Âu Dương Ngọc Quyên lại nghĩ, nếu Như Tuyết yêu và lấy Tư Duệ làm chồng khả năng không cao. Cùng lắm chỉ được một đến hai phần trăm mà thôi.
Quỳnh Thi với Âu Dương Ngọc Quyên cùng hợp sức nói về chuyện để Như Tuyết gả vào nhà mình. Giang Kim Nhàn từ đâu đi lại đây cũng bị dụ dỗ. Quỳnh Thi và Ngọc Quyên rất thích làm bà mai, nhất là mai mối mấy cô bạn thân cho anh em trong nhà. Giới thiệu cho hay nhưng gây ra rất nhiều chuyện. Mấy ông anh họ chưa có vợ với bạn gái đều bị hai người đưa ra làm thí nghiệm. Cũng vì có mấy sở thích kì lạ như vậy hai cô nhiều bị gia đình mắng. Cả hai còn bị phạt chép 100 lần gia quy của Âu Dương gia.
Ngọc Quyên với Quỳnh Thi hợp tác với nhau để dụ dỗ Như Tuyết và Giang Kim Nhàn. Cả hai đang nói hăng say, liền bị Đặng Cẩm gõ lên đầu. Xong... Xong thật rồi, từ đường đang mở rộng cánh cửa để chào đón Quỳnh Thi và Âu Dương Ngọc Quyên. Cả hai người bây giờ muốn biện minh cũng chẳng được nữa. Còn cô ngơ ngác nhìn hai cô bạn của mình bị Đặng Cẩm kéo đi. Mà may bộ bàn ghế ở đây cũng đã được chùi sạch sẽ hết cả rồi.
Đặng Cẩm đưa Quỳnh Thi và Âu Dương Ngọc Quyên đến từ đường quỳ gối và chép 100 lần gia quy. Sau đó bà quay lại tìm Như Tuyết, lúc nãy bà quên nói với cô một số chuyện. Cô đang giúp mẹ bé Bông cho bé Bông ăn cháo. Bé Bông lúc trưa ăn cơm sớm, bây giờ lại đói bụng sớm. Bé Bông ăn cực kỳ lâu luôn, mẹ con bé đang bận việc trong bếp nên nhờ cô giúp. Cô phải dụ dỗ con bé mãi con bé mới chịu ăn. Nào là đưa cô bé đi chơi, đi mua bim bim...
- "Như Tuyết, mẹ cháu mới gọi cho cô... Mẹ cháu nói, cháu còn chưa nộp bản báo cáo tiếng anh cho cô chủ nhiệm."
- "Vâng, cháu quên mất chuyện này"
Toang rồi, lo đi chơi mà cô quên mất chuyện mình phải nạp báo cáo cho Kiều Trang. Mười chín giờ tối nay sẽ là hạn cuối để nạp. Trời ơi, dạo này lo đi chơi nên chẳng nhớ chuyện gì cả. Giờ chỉ còn vài tiếng không biết làm có kịp không, còn phải dịch ra tiếng anh nữa. Cô cảm ơn Đặng Cẩm rồi ôm lấy bé Bông đi tìm Tư Duệ. Cô nhớ anh có đưa laptop về đây, mượn máy của anh làm một chút chắc không sao đâu. Tiện thể nhờ anh xem giúp bản báo cáo của mình.
Bé Bông đi theo Như Tuyết lên phòng Tư Duệ luôn. Con bé lần đầu thấy ông bác nên tò mò lắm. Cô giải thích với anh, rồi mượn laptop để viết lại bản báo cáo. Lần trước cô mà viết trên máy luôn thì được rồi, lúc đó không thích đánh máy nên viết vào vở nháp. Tư Duệ trở thành bảo mẫu bất đắc dĩ, thôi vì cô anh sẽ cố gắng.
Bé Bông được anh cho ăn thì không mè nheo chút nào cả. Bé Bông cực kỳ ngoan ngoãn luôn, trong tích tắc cô bé nhỏ nhắn đã ăn xong tô cháo của mình. Tư Duệ sống hai mươi mấy năm cuộc đời, lần đầu làm mấy việc như cho cháu ăn, chơi với cháu. Anh là người cứng nhắc dù đối với người ngoài hay gia đình của mình. Đôi lúc trên người anh cũng tỏa ra sát khí.
Bé Bông ăn uống no nê liền chơi cùng Tư Duệ để Như Tuyết viết báo cáo. Cô bé bấu lấy mái tóc của anh, còn cắn vào tay của anh nữa. Vì sự nghiệp học tập anh đành nhẫn nhịn. Mà bé Bông còn nhỏ nên không biết mình vinh dự cỡ nào khi được ông bác nhường nhịn. Là người khác chắc chắn bị anh tống cổ đi rồi.
Việc viết báo cáo của Như Tuyết gần như đã xong, chỉ cần dịch sang tiếng anh là được. May mắn cô viết kịp, không là bài thi cấp thành phố của cô chắc chắn sẽ bị nhà trường hủy bỏ. Từ khi yêu đương với Tư Duệ, cô như trở thành một người khác. Cô nhiều lúc cứ mơ mơ màng, đến nỗi quên thu bài tập, làm bài tập. May cô thầy không kiểm tra chứ không cô sẽ có một vé họp phụ huynh.