• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như Tuyết tuy bây giờ đã hết nghén nhưng chỉ cần ngửi thấy mùi nước hoa sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu. Tư Duệ đến bên cạnh để xem tình hình của cô. Như Tuyết bịt mũi lại rồi

nói.

Như Tuyết

- "Chồng... Có người xịt nước hoa"

Tư Duệ

- "Như Tuyết, đang mang thai. Mọi người, ai mà xịt nước hoa thì đừng đến gần cô ấy"

Đặng Cẩm:



- "Ngọc Quyên và Kim Nhàn tránh xa ra một chút."

Kiều Y Nguyệt:

- "Cuối cùng con cũng trở về, con gái của mẹ. Mẹ nhớ con lắm.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Thương Nhân Khương Chỉ
2. Vạn Vật Hấp Dẫn
3. Đêm Sương
4. Hoàng Thượng Bỏ Trốn
=====================================

"CHÀO MỪNG CHÁU/ CON GÁI/ CÔ ÚT / THÍM ĐÃ TRỞ VỀ NHÀ"

Âu Dương Ngọc Quyên với Giang Kim Nhàn lúc ra đi tự nhiên nổi hứng xịt nước hoa. Bây giờ lại bị bạn thân hay là thím xa lánh, còn bị mọi người trong nhà cho sang một bên. Như Tuyết được đưa về Âu Dương gia, mọi người đều đi theo đến đó.

Về đến Âu Dương gia mọi người trước tiên cho Như Tuyết và Tư Duệ ăn uống xong rồi mới bắt đầu chất vấn. Cô không biết gì bây giờ vẫn vui vẻ ngồi ăn trưa với anh. Mọi người cũng thảo luận lại vấn đề, cô đang có thai sức khỏe cũng không tốt lắm cho nên không được nói nặng lời. Cũng như không được làm cô khóc lên, cô khóc Tư Duệ sẽ lập tức đưa cô về. Mọi người cũng thỏa thuận với anh, không nói những lời quá đáng.

Như Tuyết ngồi trên sofa uống sữa, Tư Duệ chỉ ngồi trên thành ghế buộc tóc lại cho cô. Mọi người nói thì cứ nói nhưng hai người này thì thích làm gì thì làm. Lúc này Như Tuyết cũng nói ra sự thật là cô khó có thể sinh con. Bên nội mọi người cũng nói rất nhiều, cô uất ức kể tất cả ra. Từ em dâu đến cháu dâu bên nội nhiều người mong cô không thể mang thai. Còn nói cô là hoa độc không trái, gái độc không con. Còn sợ sau này cô sinh con ra sẽ cướp hết tài sản mà bà nội để lại. Nhưng cô đâu cần những thứ đó, cô chỉ cần một gia đình hạnh phúc thôi.

Bao nhiêu uất ức bấy lâu nay đều bị Như Tuyết nói ra hết. Bố mẹ chồng khi biết cực kỳ tức giận. Không ngờ mấy đứa cháu dâu trong nhà lại to gan đến thế. Dám làm cho con dâu ông bà bỏ đi, cũng may bây giờ cô đã trở về. Tư Duệ lau nước mắt cho cô rồi đưa cô trở về phòng nghỉ ngơi. Trong lúc Như Tuyết ngủ ở trong phòng, ở ngoài này mọi người lại bàn chuyện rộn ràng. Nào là muốn đặt tên cho cháu, thảo luận xem đó là cháu trai hay cháu gái... Còn anh sẽ xử lý mấy người lắm chuyện trong nhà. Anh không thể để cô chịu thiệt thòi thêm nữa.

Như Tuyết an tâm ngủ một giấc đến chiều tối. Tư Duệ lúc này từ ngoài vào nhìn vợ mình đang ngủ một cách say mê thì không nỡ thức cô dậy. Nhưng không biết từ đâu một đám nhóc xông vào phòng. Dám nhóc Khả Hân, Thiệu Huy Lệ Thu, Việt Thành còn có mấy đứa bên nhà Âu Dương. Mấy đứa xông lên đánh thức cô dậy. Đứa thì gọi, đứa vỗ vai, đứa kéo cô dậy... Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng. Cô vừa dậy là thấy mấy khuôn mặt nhỏ đáng yêu đang xếp một hàng.

- "Anh"

- "Chúng ta dậy ăn tối. Mọi người chỉ đợi một mình em nữa thôi"



- "Vâng ạ"

Như Tuyết chỉnh lại trạng thái và người mình rồi mới đi ra vườn. Bốn bộ bàn ghế được sắp xếp, mọi người đã ngồi xuống hết. Chỉ còn cô và Tư Duệ lúc này mới đi ra. Bọn trẻ đã được cho ăn trước, giờ thì mấy đứa đang chạy nhảy ở trong khu vườn. Cô ngồi bên cạnh Phó Giai Kỳ, mấy chị em lâu ngày gặp lại nên nói chuyện cực kỳ hăng say. Mấy ông chồng chỉ ở bên cạnh chỉ biết giúp vợ mình gắp thức ăn.

Như Tuyết hôm nay ăn được hơn mọi ngày. Trừ mấy món cô không thích ra thì các món còn lại cô đều ăn hết. Sức ăn bây giờ của cô cũng gần bằng lúc Phó Giai Kỳ mang thai Lục Khả Hân thôi. Lúc vào nhà để ăn tráng miệng nữa, một mình cô ăn hết hai quả xoài chua và mấy trái mận. Được một lúc cô lại bảo Tư Duệ đi hái táo cho mình. Thế là mấy anh em trai lại đi ra cuối vườn rau. Anh thì tích cực hái cho cô còn mấy người bạn của anh thì đứng tám chuyện. Cả mấy người bạn của Tư Duệ cũng nói.

Giang Tuân:

- "Chiều vợ đấy"

Cố Xuyên:

- "Mà vợ ông ăn giỏi thật, ăn từng đó trái cây rồi vẫn ăn tiếp được. Nếu là Thanh Anh, chắc chẳng thể ăn hết một quả xoài chua như vậy"

Tần Mặc:

- "Vợ tôi lúc mang thai cũng có khác gì đâu. Mà thế mới nói, vợ là nhất"

Lục Đình Thiên:

- "À... Uk... Nói xấu em gái cưng của tôi. Chán sống rồi."

Giang Tuân:

- "Nào dám, từ khi Tư Duệ làm em rể ông, thì hai người ngày càng giống nhau. Chỉ thích hành hạ người khác"

Tư Duệ:

- "Vợ là để cưng chiều, đồ không có vợ như ông thì hiểu cái gì"

Tần Mặc

- "Đã ế còn thích thể hiện là mình giỏi. Gần ba mươi rồi cũng chưa có cô nào rước. Mà thôi, tốt nhất ông không nên yêu, yêu vào chỉ giỏi làm khổ con nhà người ta"

Những lời nói của mấy đứa bạn thân làm Giang Tuân gục ngã. Còn Tư Duệ không biết từ lúc nào đã vào nhà rửa táo cho Như Tuyết. Cô thấy mấy quả táo xanh, thêm chút vị ngọt ngọt nữa rất là ngon. Một mình cô ăn cho đến tận khi họ hàng đã về hết. Ông bà Âu Dương đã lên phòng nghỉ ngơi, anh chị chồng cũng vậy. Chỉ còn Âu Dương Ngọc Quyên đang xem phim. Vợ chồng cô lúc này cũng lên phòng thay đồ chuẩn bị đi ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK