Buổi sáng lúc Như Tuyết tỉnh dậy cũng đã chín giờ. Cô ăn uống xong lập tức chuẩn bị đồ đi đến chỗ Tư Duệ. Tài xế đưa cô đến trước tập đoàn rồi mới rời đi. Cô tay xách một giỏ trái cây đi vào sảnh lớn. Người đi qua đi lại làm không khí nơi đây trở nên rạo rực hơn bao giờ hết. Cô vẫn như mọi khi sẽ đi thẳng vào thang máy luôn. Mấy vị tiếp tân kia cũng quen với mặt của cô rồi. Họ luôn xem cô là bạn của anh nên mỗi lần cô đến sẽ luôn niềm nở tiếp đón.
Nhưng hôm nay lại khác, Như Tuyết ôm lấy bụng bầu vượt mặt đi đến thang máy nhưng bị cản lại. Cô gái đó nhìn rất trẻ, chắc cũng hơn cô một vài tuổi. Như Tuyết vẫn đứng lại nghe cô gái đó nói, thái độ hòa nhã khiến cô chẳng có gì phật lòng cả. Mà cô cũng thấy cô gái đó nói rất đúng.
- “Thưa tiểu thư, ngài đến đây có việc gì không ạ”
- “Chào chị, em đến đây tìm chủ tịch”
- “Không biết tiểu thư có hẹn trước không. Nếu không hẹn trước sẽ không được gặp ông chủ. Bây giờ tiểu thư có thể điền vào phiếu này”
- “Vâng. Em cảm ơn chị”
Như Tuyết thấy tập đoàn tuyển nhân viên ngày càng tốt. Không giống như trước đây, từ lời nói đến cách ăn mặc chẳng có điểm nào tốt. Lâu lâu được mấy chị đó nói chuyện cũng vui vui. Nhân lúc mấy chị đó không bận gì cô liền ngồi ở đó nói chuyện. Mấy chị đó cũng nhiệt tình nói chuyện với cô.
Trên phòng chủ tịch
Tư Duệ đang làm việc nhớ đến phải nhắc nhở Như Tuyết uống sữa. Anh gọi cho cô mười mấy cuộc không được đành phải gọi cho bác quản gia. Bác quản gia lại nói cô đã đi đến tập đoàn từ lâu rồi. Bây giờ chắc cũng phải đến từ lâu rồi. Anh lập tức bỏ lại tất cả công việc chạy đi tìm cô. Tất cả từ thư ký đến trợ lý đều chạy theo anh. Lòng anh không yên chút nào cả. Đi đến đại sảnh trợ lý Lương chỉ tay đến chỗ mấy cô lễ tân, rồi thông báo cho Tư Duệ.
- “Ông chủ, hình như phu nhân ở bên đó”
Mấy nhân viên thấy Tư Duệ đi lại liền trở về trạng thái làm việc. Như Tuyết vẫn mải mê nói chuyện mà chẳng biết có người đang đứng sau mình. Đến khi nghe giọng, cô mới nhớ ra mình đến đây để làm gì.
- “Vợ, chơi đủ chưa”
- "Oái… Sao anh ở đây "
- “Bác quản gia nói em đã rời đi gần tiếng rồi. Anh lo nên mới đi tìm”
- “Em nói chuyện với mấy chị vui quá nên quên mất chuyện đến đây chơi với anh luôn.”
- “Bây giờ lên trên với anh được chưa”
- “Vâng, em còn đưa trái cây đến cho anh nữa này. Bảo bảo trong bụng cũng rất là nhớ anh à nha”
- “Lần sau đi đâu cũng phải nói cho anh biết một tiếng nghe chưa. Em đang mang thai làm gì cũng phải thật là cẩn thận. Tránh làm mọi người trong nhà lo lắng, bây giờ anh đưa em lên trên nghỉ ngơi. Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, lên nghỉ một chút rồi ăn”
- “Vâng”
Như Tuyết tạm biệt mấy chị lễ tân theo Tư Duệ lên trên. Còn mấy chị vừa thấy cảnh này như gặp ma. Hốt hoảng nghĩ lần này xong rồi, vợ của ông chủ đến mà chẳng cho lên. Còn bắt bà chủ điền phiếu đăng ký gặp mặt. Tinh thần chán nản, họ chẳng thể hiểu tại sao bà chủ nhìn trẻ như thế. Không nhìn thấy bụng cô chắc nghĩ cô mới mười mấy tuổi thôi. Mà nghĩ gì thì nghĩ, họ cũng chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Nhưng không Như Tuyết lại muốn Tư Duệ tháng này tăng lương thêm năm phần trăm cho họ. anh chiều vợ nên đành đồng ý, là người khác chắc bị anh tống cổ đi lâu rồi.
Như Tuyết lên trên này ngồi chơi ở sofa. Vừa xem phim vừa ăn trái cây, đôi lúc lại ngẩng lên xem anh làm việc xong chưa. Chơi chán cô sẽ vào trong phòng để nằm. Ở trong đó có một cái ti vi lớn, cô thỏa sức xem. Nằm trên giường xem phim, đến đoạn nữ chính bị xe tông làm cô bật khóc. Cửa phòng không đóng lại ở ngoài này Tư Duệ vẫn có thể nghe được.
Tư Duệ lại lật đật chạy từ ngoài vào dỗ dành cô ngủ. Cho cô nằm xuống giường rồi mới đọc sách cho cô nghe. Một tay để cho cô làm gối, tay còn lại lấy sách đọc cho cô nghe. Anh chủ yếu sẽ đọc sách về cách chăm bà bầu, chăm con,…
Không biết từ khi nào việc năm gọn trong lòng ngực vạm vỡ của Tư Duệ nghe âm thanh trầm ấm của anh đọc sách đã trở thành thói quen của Như Tuyết. Vừa mới đọc được bốn trang sách anh liền cảm nhận cô gái trong lòng mình đã ngủ trong lòng anh hơi thở đều đều. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ hơn bàn tay anh một chút. Tật xấu vô biên, lúc này đây bàn tay của anh đã chui vào áo cô. Sờ mó lung tung nhưng rất nhẹ nhàng, để tránh làm cô tỉnh dậy.
Như Tuyết cũng biết tật xấu này trước lúc kết hôn, như Tư Duệ nói: nếu không sờ là anh không thể nào mà ngủ được. Anh còn thích sờ ở những nơi nhạy cảm khác nữa. Cũng có vài lần cô nhắc nhở anh, nhưng tật nào cũng về tật ấy. Bây giờ cô cũng mặc kệ anh luôn, dù lúc đầu rất là khó chịu nhưng giờ thì quen quá rồi. Chỉ cần anh thích là được. Còn cô cũng có nhiều việc làm khiến anh nhiều lúc cũng bất lực không biết phải làm như thế nào cả. Hiện tại, chỉ cần nửa đêm cô và con đói bụng cô sẽ lôi anh đi mua cho bằng được. Cô chỉ thích chọn những giờ không có ai làm mới đói. Nhiều lúc nửa đêm anh còn phải dậy nướng thịt gà cho cô ăn.