Mục lục
[Đam Mỹ]YÊU EM ĐẾN CHẾT
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xem ra em không coi lời nói của anh ra gì, sức khỏe cũng tốt hơn rồi. Để xem hôm nay anh phạt em như thế nào“



“Không Mộc Lăng. Em chưa khỏe…là em sai…Đừng lại đây..” Mộc Lăng từ lúc trên xe đến khi về nhà mặt anh đều lạnh như băng. Anh quăng cậu xuống sopha tháo bỏ cái cavat và mở bỏ ba nút áo đầu làm hở ra khoảng ngực vạm vỡ. Gia Thụy nhìn thấy anh như vậy liền hoảng sợ lui dần dần về sau



“Dừng lại đi Mộc Lăng, em sai rồi…em năn nỉ anh mà…” Gia Thụy hoảng sợ lập tức đứng lên và tránh xa Mộc Lăng ra. Cậu chạy sang phòng thay đồ anh cũng bước đến, Cậu chạy xuống bếp anh cũng cầm cái cavat đi theo tay dần tháo cái thắt lưng ra. Lúc này Gia Thụy thực sự hoảng sợ cậu liền chạy lên lầu để trốn Mộc Lăng



“Em cứ chạy, anh bắt được thì em chết chắc. Anh sẽ cho em biết cảm giác cưng chiều là thế nào”



‘Chát Chát’. Mộc Lăng cầm thắt lưng đánh vào tay mình, vừa đánh anh vừa lên lầu. Căn hộ này có tổng cộng bốn phòng và một phòng hướng gần sân thượng để phơi quần áo. Mộc Lăng cứ như mèo vờn chuột, anh đi đi lại lại trước dãy phòng, còn lúc này Gia Thụy ở trong phòng phơi quần áo nghe những tiếg chát chát của thắt lưng mà rùng mình, cả người cậy run rẩy



“Mộc Lăng không thấy mình, không thấy mình…” Đột nhiên không gian im bật, Gia Thụy không nghe tiếng bước chân của anh nữa cũng không còn nghe tiếng đánh thắt lưng của anh nữa. Gia Thụy cứ nghĩ là anh đã đi hoặc là về phòng rồi, cậu ngồi im khoảng 1o phut nữa thì cũng không có động tĩnh gì



Gia Thụy liền liều một lần, cậu tính sẽ bỏ đi một đêm chứ bây giờ anh bắt được thì chỉ có con đường chết. Nhưng Gia Thụy đâu ngờ phía sau cánh cửa là một con cáo già đang rình rập. Cậu mở cửa nhìn xung quanh, không thấy gì cậu liền bước đi chầm chậm miệng thì thì thầm “Mộc Lăng không thấy mình, sẽ không thấy mình..”



Đọt nhiên hơi thở nóng phả thẳng vào bên tai trái của cậu và mùi cơ thể quen thuộc khiến Gia Thụy run rẩy muốn ngã khụy cậu nhanh chân chạy đi nhưng liền bị Mộc Lăng túm cổ



“Rất tiếc Bảo bối, anh thấy em rồi. Nào, anh sẽ không làm gì em đâu, đừng sợ”



“Không Mộc Lăng, bỏ em xuống…em sai rồi…anh đừng giận..”



“Anh không có giận, anh thương em không hết mà. Nào về phòng để anh xoa bóp cho em, nảy giờ em mệt rồi phải không?!!”



Gia Thụy bị anh nhấc bỗng lên đi về phía phòng ngủ, cậu vãy dụa nhưng không được gì. Mộc Lăng để cậu xuống giường trói hai tay cậu vào giường. Anh cười gian sảo và rút lấy cái cavat che lấy mắt cậu



Bây giờ Gia Thụy không thấy gì, cũng không biết Mộc Lăng đang làm gì điều đó khiến cậu càng hồi hộp. Trong lúc này Mộc Lăng lấy trong tủ ra một hộp nhỏ anh mỉm cười và đi về phía cậu, xé rác cái áo cậu mặc trên người, cởi bỏ luôn chiếc quần cậu mặc



"Ahh.. Mộc Lăng, anh tính làm gì"



"Anh chỉ muốn giúp em xoa bóp, thư giãn thôi nào"



Anh đưa mũi lại cổ Gia Thụy, hít lấy mùi hương như mật ngọt đang dẫn dụ những con ong Mộc Lăng nhếch méo, anh liền lấy một cái chai chứa chất lỏng trong suốt trong cái thùng kia và đổ chúng lên người cậu, từ phần ngực dài xuống phần đùi và chân



Anh bắt đầu dùng hai tay xoa đều chất lỏng trơn tru đó trên người cậu, đôi tay lạnh của Mộc Lăng, đôi mắt bị che mất tầm nhìn càng khiến cậu thêm hưng phấn và bắt đầu rên rĩ, co người



"Ahh...đừng sờ lung tung...Ư.. Mộc Lăng đừng làm bậy.."



"Anh chỉ 'xoa bóp' cho em, anh không hề làm bậy"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK