Hạ Tử Hy vừa muốn lên tiếng, Mục Cảnh Thiên liền nói tiếp: “Anh ở nơi này sống, có rất nhiều điểm tốt!”
“Ví dụ?” Hạ Tử Hy nhướng mày hỏi.
“Đầu tiên, anh có thể bảo vệ em; thứ hai, chúng ta có thể thương lượng đối sách, xem nên làm như thế nào để có thể dẫn dụ Hà Lục Nguyên xuất hiện; thứ ba, chúng ta có thể cùng nhau đi làm; thứ tư, không cần đưa đón, rất thuận tiện, em có thể chăm sóc anh, cũng có thể báo đáp được ân tình của ân nhân cứu mạng này, thứ sáu…”Mục Cảnh Thiên đột nhiên tiến đến gần, cách khuôn mặt cô chỉ vài phần, hướng về phía cô nở nụ cười mê người, “Thứ sáu chính là chúng ta có thể
bồi dưỡng tình cảm!”
Hạ Tử Hy:
Xem ra, điều thứ sau mới là điều quan trọng nhất. Từ lời từng chữ đều có đạo lý, nói ra rất nhiều lợi ít.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn ở phía dưới cô, ánh mặt thâm sâu cùng chân thật, Hạ Tử Hy nhất thời bối rối, không biết nên mở lời kháng cự như thế nào.
“Em nói xem có nhiều lợi ích như vậy, vậy tại sao anh lại không thể
ở nơi này được?” Mục Cảnh Thiên tiếp tục lên tiếng.
Nhìn hắn càng ngày càng tiến đến gần, Hạ Tử Hy lúc này mới khôi phục tinh thần: “Nhưng mà…”
Cô vẫn chưa dứt lời, Mục Cảnh Thiên liền trực tiếp chặn lại. Như vậy thì không có chuyện gì để tranh cãi nữa. Hạ Tử Hy mở to mắt nhìn Mục Cảnh Thiên, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Mục Cảnh Thiên hôn lên đôi môi của cô, càng hôn càng cảm thấy như có thứ gì đang bành trướng,
nụ hôn này đã không đủ với hắn, bàn tay cũng bắt đầu không an phận. Hạ Tử Hy lúc này mới thanh tỉnh lại phần nào, biết rõ bản thân đang làm gì, lập tức đẩy Mục Cảnh Thiên ra xa.
“Mục Cảnh Thiên, bàn tay của anh còn có thể phóng túng hơn một chút!” Hạ Tử Hy nói.
“Thật sự có thể sao?” Mục Cảnh Thiên nhướng mày, giả vờ vô tội hỏi, vừa nói bàn tay lại tiếp tục lần vào quần áo của cô.
Hạ Tử Hy thật sự thua dưới tay hắn.
“Mục Cảnh Thiên!” Hạ Tử Hy hét lên một tiếng.
Mục Cảnh Thiên ngồi trên ghế sofa nhướng mày: “Anh ờ đây, không cần lớn tiếng như vậy!
Hạ Tử Hy muốn đứng lên, nhưng Mục Cảnh Thiên vẫn ôm chặt cô, dù cho như thế nào cũng không có cách nào đứng dậy được, Hạ Tử Hy gấp gáp nhíu mày nói: “Buông em ra!”
Mục Cảnh Thiên quả quyết lắc đầu. Hạ Tử Hy bất lực nhìn hắn nhíu mày nói: “Anh thật sự muốn ở lại đây sao?”
“Anh đây chính là cho em cơ hội báo đáp ân nhân cứu mạng này!” Mục Cảnh Thiên nói như lẽ đương nhiên.
Hạ Tử Hy:
“Muốn ở đây cũng được, nhưng nơi này không có phòng cho anh, nếu vậy chỉ có thể ủy khuất anh ngủ trên ghế sofa thôi!” Hạ Tử Hy cười nói.
Đây tuyệt đối là cố ý!
Nhưng hiện tại vì muốn lưu lại, Mục Cảnh Thiên tất nhiên phải đáp ứng.
Chương 462: Hiện tại có thể rồi chứ?
“Được, không có vấn đề gì!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên nhìn qua nhìn lại ghế sofa mình đang ngồi, dáng vẻ ngồi không chút thoải mái, ngày mai nhất định phải đồi sang một chiếc ghế thoải mái hơn.
Hạ Tử Hy nhìn hắn, lập tức ngăn chặn: “Mục Cảnh Thiên, nếu anh dám đem ghế sofa của em đổi đi, em nhất định sẽ đá anh ra ngoài!”
Mục Cảnh Thiên:
“Vậy thì anh chỉ đành miễn cưỡng ờ đây vậy!” Mục Cảnh Thiên bất lực nói.
Hạ Tử Hy:
Giọng điệu này giống như thật sự đã có suy nghĩ như vậy.
Hạ Tử Hy vô cùng bất lực, chỉ đành cảm thán Mục Cảnh Thiên thật sự biết cách đốt tiền.
“Hiện tại có thể rồi chứ?” Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy hỏi, ánh mắt dịu dàng, giọng nói mê người.
Hạ Tử Hy gật đầu.
“Vậy chúng ta tiếp tục!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền tiến lên, có ý muốn tiếp tục hôn Hạ Tử Hy.
Hạ Tử HY nhíu mày, lập tức lùi về sau, “Chuyện là…em đói rồi, em muốn đi nấu cơm!” vừa nói, Hạ Tử Hy liền lập tức vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Mục Cảnh Thiên, đứng lên bước về phía nhà bếp.
Mục Cảnh Thiên lần này không kéo cô lại, nhưng chỉ nhìn theo bóng lưng của cô thỏa mãn nhếch môi cười.
Vốn dĩ cho rằng phải tốn sức lực mới có thể ở lại, không nghĩ đến lại đơn giản như vậy đã có thể làm được. Trong lòng, vô cùng hài lòng cùng thỏa mãn.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên cũng đứng lên, bước về phía nhà tắm.
Hạ Tử Hy lúc này đang chuẩn bị nấu bữa tối. Nữa tiếng sau, Mục Cảnh Thiên từ nhà tắm bước ra ngoài, trên người chỉ khoác một
chiếc áo choàng tắm, mái tóc còn ướt, khi nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Hạ Tử Hy trong nhà bếp, khoảnh khắc đó hắn đột nhiên cảm nhận được bình yên.
Trôi dạt lâu như vậy, đột nhiên cảm giác được thì ra cảm giác ổn định lại chính là tuyệt vời như vậy.
Hắn chỉ tự trách bản thân nhiều năm trước không tự biết trân trọng cô ấy, nhưng cũng may mắn, ông trời đối xử không tệ, khiến hắn vẫn còn có cơ hội để bù đắp cùng ôm trọn lấy cô một lần nữa.
Nghĩ đến đây, Mục Cảnh Thiên liền sải chân bước qua. Từ phía sau ôm lấy vòng eo của Hạ Tử Hy: “Em đang làm gì vậy?”
Mục Cảnh Thiên đột nhiên xuất hiện, khiến cho Hạ Tử Hy giật mình, cô xoay người lại thì nhìn thấy Mục Cảnh Thiên lúc này đang khoác một chiếc áo choàng tắm, dáng vẻ vừa mới tắm rửa bước đến.
Tóc tai rũ xuống, lòa xòa che khuất trước mắt, đôi môi mỏng trông đặc biệt gợi cảm. Đặc biệt là bộ ngực lúa mì cứng cáp dưới lớp áo choàng tắm, hầu kết cùng
chiếc cằm quyến rũ, khiến Hạ Tử Hy cảm thấy Mục Cảnh Thiên chính là một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc, không giống người thật.
Ngây người trong chốc lát, Hạ Tử Hy liền bừng tỉnh, nhìn hắn: “Người dọa người sẽ chết người, anh đi đường có thể phát ra âm thanh hay không?”
Mục Cảnh Thiên ngược lại không chút để ý đến, ngược lại nhìn cô: “Khi nào thì em nấu xong? Anh đói rồi!”
“Một lát nữa là được!” Hạ Tử Hy
trả lời, sau đó quay đầu lại tiếp tục nấu cơm.
Chương 463: Người thích giả vờ
Mục Cảnh Thiên đứng một bên quan sát, khi nhìn thấy từng hành động của Hạ Tử Hy, đối với hắn mà nói thì đây chính là một sự tốt đẹp không ngờ.
Hạ Tử Hy bị hắn nhìn có chút không tự nhiên, nhướng mày nhìn Mục Cảnh Thiên: “Thế nào? Mục tổng, không bằng anh đến nấu?”
“Anh…” Mục Cảnh Thiên ngây người, “Anh không đói!”
“Vậy thì mời anh ra ngoài đợi, anh ở đây rất cản trở!”
“Có phải em đang ngại ngùng không?” Mục Cảnh Thiên hỏi ngược lại.
Hạ Tử Hy trực tiếp liếc mắt nhìn hắn, Mục Cảnh Thiên cũng không tiếp tục làm khó cô, liền bước qua, hôn nhẹ lên khuôn mặt của cô: “Em vất vả rồi!”, vừa nói liền trực tiếp bước ra ngoài.
Hạ Tử Hy đúng một bên ngây người, sau đó nói: “Mục Cảnh Thiên, nếu như anh còn động tay động chân, em nhất định sẽ
không khách sáo!”
Lúc này, chỉ nghe thấy giọng nói của Mục Cảnh Thiên từ bên ngoài vang lên, giọng nói quyến rũ: “Anh không động tay động chân, anh chỉ dùng miệng mà thôi!”
Hạ Tử Hy:
Vô lại. Người vô lại nhất ngoài Mục Cảnh Thiên không còn ai khác. Mặc dù nói như vậy, nhưng khóe môi của Hạ Tử Hy không nhịn được nhếch lên nụ cười. Khoảnh khắc đó đột nhiên cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng vô
cùng.
Khi một món đồ vật xuýt chút nữa vuột khỏi tay lại một lần nữa trở về bên mình, thì ra chính là loại cảm giác này.
Khóe môi Hạ Tử Hy nhếch lên, thì ra thừa nhận một việc gì đó, không hề khó khăn đến như vậy. ít nhất vào giây phút này cô cảm thấy thỏa mân.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Hạ Tử Hy sau khi làm cơm xong, hai người liền quyết định không ngồi trên bàn ăn trong nhà bếp, lúc này hai người đang ngồi trên bàn trà ngoài phòng khách, Hạ Tử Hy trực tiếp ngồi trên thảm trải sàn. Cũng không làm gì quá phức tạp, cô chỉ đơn giản làm món mì Ý.
“Cô nương, bữa tối em chính là ăn những thứ này?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
“Cũng vì anh đến đây, cho nên em mới ăn những thứ này?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại, Mục Cảnh Thiên là kẻ kén chọn, ăn uống
luôn phải coi trọng đến trình bày, cho nên Hạ Tử Hy sau khi cân nhắc đắn đo liền quyết định làm món này.
Nghe như vậy, Mục Cảnh Thiên híp mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt: “Hạ tiểu thư, em có thể giải thích một chút, lời vừa rồi có ý gì hay không?”
“Người thích giả vờ, luôn coi trọng đến cách trình bày, em cũng không thể không làm như vậy!” Hạ Tử Hy cảm thán nói.
Nghe đến đây, sắc mặt Mục Cảnh Thiên không ngừng co rút, hung
hảng trừng mắt nhìn Hạ Tử Hy.
Chương 464: Sau này bất kỳ món đồ nào của hắn cũng không được nhận!
Hạ Tử Hy ngược lại chỉ mỉm cười nhìn cô, ngồi trên nền đất tiếp tục ăn mì Ý trong dĩa của mình.
Có điều việc khiến cho Mục Cảnh Thiên cảm thấy an ủi chính là hiện tại cô làm bất cứ chuyện gì cũng đã suy nghĩ đến hắn, điểm này khiến hắn cảm thấy vô cùng tán thưởng.
Liếc mắt nhìn xung quanh, Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói: “Có rượu vang không?”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Có! Có
chuyện gì sao?”
“Chúc mừng ngày đặc biệt hôm nay, rượu vang em để đâu?” Mục Cảnh Thiên hỏi
Hạ Tử Hy không kịp hỏi, quay đầu lại chỉ về chiếc tủ phía sau nói: “Rượu vang để trong tủ phía sau!”
Mục Cảnh Thiên quan sát một lát, trực tiếp bước đến, mở tủ rượu, từ bên trong lấy ra một chai rượu vang.
Mục Cảnh Thiên quan sát bình rượu vang trong tay, có chút bất
ngờ ngoài ý muốn.
Hắn bước qua nhìn Hạ Tử Hy: “Không nghĩ đến gu thưởng thức của em cũng không tệ, vậy mà lại uống lại rượu vang tốt như vậy!”
“Em mới không nỡ uống!” Hạ Tử Hy nói.
“Vậy từ đâu mà có?” Mục Cảnh Thiên hỏi
“Tống Kỳ tặng…” vừa dứt lời, Hạ Tử Hy ngây người, Mục Cảnh Thiên cũng có chút sửng sốt.
Sau đó, Hạ Tử Hy xem như
không có việc gì liền tiếp tục thường thức món ăn.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên liền bước đến, nhìn Hạ Tử Hy: “Sau này bất kỳ món đồ nào của hắn cũng không được nhận!”
‘Tại sao?”
“Không có tại sao cả? Chính là không muốn em nhận!” Mục Cảnh Thiên bá đạo tuyên bố.
Hạ Tử Hy liếc mắt nhìn hắn, không nói bất cứ điều gì; lúc này, Mục Cảnh Thiên cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề này, sau đó
nhìn sang bình rượu vang, hắn quyết định tối nay nhất định phải uống sạch nó. Một giọt cũng không chừa lại.
Nâng bình rượu vang lên, hai người liền rót ra một chút.
Mục Cảnh Thiên nhẹ nhàng lắc nhẹ chiếc ly trong tay, sau đó nhìn Hạ Tử Hy: “Đến đây, uống một ly, chúc mừng ngày đặc biệt hôm nay!”
Hạ Tử Hy nâng ly chạm nhẹ với ly rượu của hắn, sau đó hỏi: “Ngày đặc biệt gì?”
Chương 465: Anh có thể nghiêm túc một chút không?
Nhắc đến chuyện này, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên nụ cười nhạt, từ từ tiến đến gần Hạ Tử Hy, ánh mắt quyến rũ, thì thầm vào tai cô: “Tất nhiên là ngày đặc biệt, ngày em tỏ tình với anh!”
Hạ Tử Hy:
Vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền mỉm cười nhìn cô. Hạ Tử Hy nhìn hắn, trong lòng lại suy nghĩ, yêu nghiệt!
Có điều cô cũng mỉm cười nói: “Mục tổng e rằng đã hiểu lầm rồi, em chính là sợ anh vì em mà xảy
)
ra chuyện, cho nên anh đừng suy nghĩ quá nhiều! Hạ Tử Hy mỉm cười nói, sau đó cũng nâng ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Mục Cảnh Thiên đặt ly rượu xuống, lại rót thêm một chút, nhìn Hạ Tử Hy: “Em cho rằng hiện tại phủ nhận còn kịp không?”
“Tôi không phủ nhận, chỉ là nói ra sự thật mà thôi!”
“Sự thật chính là em khẩu thị tâm phi!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền mỉm cười, ăn thức ăn do đích tay Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy:
Liếc mắt nhìn hắn, không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, cô tiếp tục cúi đầu ăn.
Lúc này, Hạ Tử Hy đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, anh làm sao lại biết Hà Lục Nguyên ở nơi đó?”
Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên ngây người, sau đó quay đầu lại nhìn cô: “Anh vẫn luôn nhờ vả người tìm ông ta, hôm nay có người gọi điện thoại nói Hà Lục Nguyên đã xuất hiện ở vùng ngoại ô, anh liền lập tức chạy đến xem xét!”
Hạ Tử Hy cũng không suy nghĩ quá nhiều, sau đó nói: “Vậy anh có biết như vậy rất nguy hiểm hay không?”
Mục Cảnh Thiên mỉm cười, nhướng mày nhìn cô: “Vậy mà em vẫn không thừa nhận là do em quan tâm anh?”
Hạ Tử Hy:
“Anh có thể nghiêm túc một chút không?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại.
“Nếu như em thừa nhận quan tâm anh, anh liền nghiêm túc!” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy:
Được! Xem như anh lợi hại!
Hạ Tử Hy liền nở nụ cười như có như không, sau đó nói: “Mục tổng, em chinh là rất quan tâm đến anh, sợ anh xảy ra chuyện, sự anh gặp nguy hiểm, như vậy đã được hay chưa?”
Nhìn dáng vẻ của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhịn không được bật cười, vươn tay xoa lên mặt cô: “Tất nhiên có thể! Ngoan!”
Hạ Tử Hy:
Nhìn Mục Cảnh Thiên, dáng vẻ không còn gì để nói nhìn hắn.
Chương 466: Tất nhiên là không được!
Lúc này, Mục Cảnh Thiên liền thu lại bộ điệu trêu chọc, nhìn cô nói: “Tất nhiên là anh không suy nghĩ nhiều như vậy rồi, lúc đó chỉ cảm thấy nếu như Hà Lục Nguyên vẫn chưa lọt lưới, vậy thì em bất kỳ lúc nào cũng gặp nguy hiểm, cho nên anh liền lập tức muốn tìm ra ông ta, căn bản không suy xét quá nhiều!” Mục Cảnh Thiên nói rõ từng câu từng chữ, khuôn mặt anh tuấn hiện lên nét chân thật trước nay chưa từng có, khiến cho Hạ Tử Hy khi nhìn thấy, sau khi nghe được, trái tim không
nhịn được rung động.
Mục Cảnh Thiên xoay người sang nhìn Hạ Từ Hy, ánh mắt đen tựa bảo thạch, sáng chói động lòng người, khóe môi nhếch lên nụ cười khổ sở: “Không biết từ khi nào, sự an toàn cùa em lạl trờ thành nỗi lo lắng của anh!” Hắn tình nguyện bản thân xảy ra chuyện cũng không muốn Hạ Tử Hy có chút tổn thương nào.
Sau khi nghe những lời nói này, hàng mi dài của Hạ Tử Hy nhẹ nhàng động đậy, nhìn ngắm Mục Cảnh Thiên hồi lâu, cô lúc này mới bừng tỉnh nói: “Mục Cảnh
Thiên, cảm ơn anh!” từ trước đến nay, Hạ Tử Hy luôn thiếu nợ hắn câu nói này.
Mục Cảnh Thiên liên tục nhiều lần cứu mạng cô, hiện tại luôn quan tâm đến an nguy của bản thân cô, mặc dù vẫn chưa tìm ra Hà Lục Nguyên, nhưng phần tình cảm này, cô chấp nhận nó.
Cho nên cô luôn muốn có thể chân thành nói một tiếng cảm ơn với Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, nhếch môi cười: “Nếu như có thể đổi ba chữ phía sau, có lẽ anh sẽ càng
vui mừng hơn!”
Vốn dĩ không khí rất nghiêm túc, nhưng lại vì một câu nói này của Mục Cảnh Thiên mà đánh nát tan tát: “Mục tổng, đa tạ anh!”
Mục Cảnh Thiên:
Hắn biết rõ lời này của cô có ý gì, người phụ nữ này rõ ràng chính là cố ý.
“Không nói ba chữ đó cũng được, hôn anh được có phải không?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa,
nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ được Hạ Tử Hy thật sự tiến lên tặng cho hắn một nụ hôn. Mặc dù chỉ là một nụ hôn trên má.
Mục Cảnh Thiên nhìn chăm chú vào cô, Hạ Tử Hy ngược lại mỉm cười: “Như thế này đã được chưa? Mục tiên sinh anh hiện tại có thể dùng cơm hay chưa?”
Vừa nói, Hạ Tử Hy liền dùng thìa cuốn mì, chuẩn bị ăn.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, biểu cảm vừa rồi của cô, đến hiện tại vẫn còn đọng lại trong tâm trí
hắn, giây kế tiếp, hắn liền lẽn tiếng: “Tất nhiên là không được!” vừa nói, trực tỉếp áp sát đến gần, nâng cằm cô lên, hướng về phía đôi môi cô hôn lên.
Hạ Tử Hy ngây người, chính là phòng trừ việc hắn dây dưa không thôi, cô vừa rồi mới tặng cho hắn một nụ hôn, nhưng hiện tại…cô vốn dĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng hiện tại phát hiện, cô cũng vô cùng hưởng thụ nụ hôn này của hắn.
Người ta đều nói, một người thành niên liền có thể hưởng thụ một nụ hôn không kháng cự. Vậy Hạ Tử Hy có phải cũng có thể? Dù sao, cô cũng không lập tức đẩy Mục Cảnh Thiên ra, cho đến khi Mục Cảnh Thiên càng không thỏa mãn với tình huống hiện tại, Hạ Tử Hy lúc này mới đẩy hắn
ra: “Mục Cảnh Thiên, anh có còn muốn ăn cơm nữa hay không?”
Mục Cảnh Thiên có chút tức giận, mỗi lần đến thời điểm này, người phụ nữ này luôn tìm cách cắt ngang.
Chương 467: Được rồi, đẻ anh làm!
Có điều, không sao cả, ngày tháng còn dài, hắn chính là còn cơ hội.
“Ăn chứ!” Mục Cảnh Thiên trả lời một tiếng, sau đó bắt đầu ăn uống.
Hai người bọn họ vừa ăn vừa uống, trò chuyện thoải mái vui vẻ.
Hạ Tử Hy liền cảm thấy, hiện tại giống như cùng một người bạn trò chuyện khắp trên trời dưới đất, không chút áp lực, chỉ có điều tùy thời phải chịu đựng sự tập kích đột ngột của người đàn ông này.
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Tử Hy liền đem chén dĩa thu dọn vào nhà bếp, chuẩn bị rửa chén thì lúc này Mục Cảnh Thiên liền xuất hiện phía sau lưng cô: “Hay là anh giúp em?”
Hạ Tử Hy ngây người, có chút
hoài nghi không biết bản thân có nghe lầm hay không, liền quay người lại nhìn hắn: “Anh biết làm sao?”
Nhớ rõ trước đây khi còn ở nhà, người đàn ông này mười ngón tay không dính nước, đừng nói là đụng vào nước, đến cả việc vào nhà bếp cũng cảm giác kỳ quái.
Mục Cảnh Thiên nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên tất nhiên sẽ không nói bản thân không biết, hắn nhướng mày nói: “Trong từ điển của anh không hề có hai chữ không biết!” cứng rắn nói với Hạ
Tử Hy: “Được rồi, đẻ anh làm!”
Hạ Tử Hy chớp mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn quyết định lùi một bước, nhìn Mục Cảnh Thiên:
“Anh đã quyết định hay chưa?”
“Hạ tiểu thư, đừng dùng ánh mắt hoài nghi như vậy nhìn anh!” Mục Cảnh Thiên chỉnh lại.
Hạ Tử Hy quyết đoán thu lại tầm mắt, sau đó nhìn hắn nói: “Vậy được, anh rửa chén, em đi tắm!”
Mục Cảnh Thiên trực tiếp đưa dấu OK với cô, Hạ Tử Hy suy nghĩ một lúc liền rời khỏi nhà
Trong nhà tắm, Hạ Tử Hy bước vào bên trong, nhìn từng món đồ tình nhân như khăn lông, bàn chải cùng kem đánh răng, Hạ Tử Hy có chút ngây người.
Cô từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến có một ngày, cô cùng Mục Cảnh Thiên lại quấn quýt với nhau, càng không nghĩ đến bọn họ sẽ sống chung dưới một mái nhà, càng không nghĩ đến bọn họ sẽ đi đến bước này.
Hạ Tử Hy suy nghĩ, sau đó bước qua, khóe môi liền nhếch lên nụ cười.
Trước đây kết hôn, đều không có những thứ này, hiện tại khóe môi Hạ Tử Hy không nhịn được mà nhếch lên. Không chút châm chọc, nhưng chính là một cảm giác nói không nên lời.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Hạ Tử Hy sau khi ở bên trong tắm rửa, vừa thay áo ngủ liền nghe thấy âm thanh đồ vật rơi loảng xoảng từ phía bên ngoài, Hạ Tử Hy ngây người, nhanh chóng mở cửa chạy ra
ngoài. Đến mái tóc cũng chưa kịp sấy khô, trực giác nói cho cô biết, bên trong nhà bếp chắc chắn đã xảy ra chuyện/
“Đã xảy ra chuyện gì?” đợi đến khi Hạ Tử Hy chạy đến, căng thẳng hỏi, khi nhìn thấy Mục Cảnh Thiên vô tội đứng một bên, nhưng trên mặt đất toàn bộ đều là mảnh vỡ của chén dĩa.
Nhà bếp vốn dĩ vô cùng ngăn nắp, ngay giây phút này lại nhếch nhác không thôi.
Chương 468: Chỉ có như vậy?
Hạ Tử Hy ngây người, giây phút này cũng không biết đang suy
nghĩ gì, cô hiện tại chỉ cảm thấy để nhà bếp giao cho Mục Cảnh Thiên đúng là một sự sai lầm.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, nhíu mày giải thích: “Anh vốn dĩ đã rửa sạch sẽ, chỉ là lúc muốn xếp gọn lại, ai ngờ rằng trượt tay…”
Lời này của hắn vừa nói ra chỉ đổi lại ánh nhìn khinh bỉ của Hạ Tử Hy.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, nhíu mày giải thích: “Anh vốn dĩ đã rửa sạch sẽ, chỉ là lúc muốn xếp gọn lại, ai ngờ rằng trượt tay…”
Lời này của hắn vừa nói ra chỉ đổi lại ánh nhìn khinh bỉ của Hạ Tử Hy.
Cô căn bản không nên giao nhà bếp cho Mục Cảnh Thiên! Hiện tại hối hận đã không kịp rồi!
Hạ Tử Hy bước sang nhìn Mục Cảnh Thiên: “Rửa chén trượt tay, đây là thường thức, không lẽ anh không biết sao?”
“Anh tại sao phải hiểu? Anh từ trước đến nay đều chưa từng rửa chén!” Mục Cảnh Thiên nói vô cùng có lý lẽ, lời lẽ chính trực, giống như việc đánh vỡ chén bát, nguyên nhân chính vì chén bát chứ không phải do hắn.
Hạ Tử Hy bất lực lắc đầu, cô tại sao lại quên rằng đây chính là Mục Cảnh Thiên chứ! Cô đúng là không nên yên tâm như vậy!
Lúc này, lắc đầu bất lực, sau khi dọn dẹp mảnh vỡ dưới đất, khi nhìn thấy Hạ Từ Hy, Mục Cảnh Thiên liền bước đến: “Anh giúp em dọn dẹp!”
“Ngừng tay!” lúc này, Hạ Tử Hy lên tiếng, nhìn Mục Cảnh Thiên: “Vần nên do em tự thu dọn vậy!” cô chính là không muốn Mục Cảnh Thiên càng giúp càng loạn.
Nhìn dáng vẻ của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày: “Tại sao?”
“Em chính là không muốn đã bận càng thêm bận, Mục tiên sinh, nếu như anh thật lòng muốn giúp đỡ, thì đứng sang một bên nghỉ ngơi đi!” Hạ Tử Hy nói.
Nghe câu nói này của cô, Mục Cảnh Thiên như thế nào cũng cảm thấy bản thân như một thứ
“Ngừng tay!” lúc này, Hạ Tử Hy lên tiếng, nhìn Mục Cảnh Thiên: “Vần nên do em tự thu dọn vậy!” cô chính là không muốn Mục Cảnh Thiên càng giúp càng loạn.
Nhìn dáng vẻ của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày: “Tại sao?”
“Em chính là không muốn đã bận càng thêm bận, Mục tiên sinh, nếu như anh thật lòng muốn giúp đỡ, thì đứng sang một bên nghỉ ngơi đi!” Hạ Tử Hy nói.
Nghe câu nói này của cô, Mục Cảnh Thiên như thế nào cũng cảm thấy bản thân như một thứ
phiền phức đang làm phiền đến cô.
“Hạ Tử Hy, em đang cảm thấy chán ghét cho anh sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô không vui nói.
“Không có!” Hạ Tử Hy lắc đầu, nhìn khuôn mặt âm trầm của Mục Cảnh Thiên nói: “Một mình thu dọn sẽ nhanh hơn, hai người thu dọn có chút khó khăn, em vẫn quen với việc dọn dẹp một mình hơn!”
“Chỉ có như vậy?” Mục Cảnh Thiên hỏi.
Chương 469: Cái gì tại sao?
Hạ Tử Hy gật đầu: “Tất nhiên, nếu không thì anh cảm thấy thế nào?”
Nhìn khuôn mặt lúc này của Hạ Tử Hy, cũng không giống như đang nói dối, Mục Cảnh Thiên cũng không cố chấp truy hỏi vấn đề này: “Vậy thì được, em chú ý một chút, đừng làm bị thương tay mình!” hắn thỏa hiệp.
“Em biết rồi, vậy thì đại gia anh cứ ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, cũng không nói thêm điều gì, trực
tiếp bước về phía ghế sofa, nhìn hắn đã bước ra ngoài, Hạ Tử Hy liền bắt đầu thu dọn đồ đạc. Thoáng chốc đã thu dọn sạch sẽ.
Hiện tại Hạ Tử Hy chính là có một cảm giác ngượng ngùng, Mục Cảnh Thiên có một câu nói, nói rất đúng. Trên thế giới này có hai việc được xem như là nguy hiểm nhất, một là phụ nữ lái xe, hai là đàn ông nấu cơm.
Mặc dù hiện tạỉ không nấu cơm, nhưng rửa chén thì cũng không hơn kém là bao.
Cô hiện tại cảm giác vô cùng may
mắn chính là không đồng ý cho Mục Cảnh Thiên trổ tài nấu cơm, nếu không cô cảm giác rằng quả thực sẽ xảy ra chuyện.
Dọn dẹp gọn gàng xong, Hạ Tử Hy liền bước ra ngoài, nhìn thấy Mục Cảnh Thiên không có trong phòng khách liền bước chân quay về phòng mình.
Vừa bước vào không được bao lâu, lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hạ Tử Hy quay đầu lại vẫn không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Mục Cảnh Thiên từ phía sau xong đến, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy liền trực tiếp
ôm lấy cô, ngấu nghiến hôn lấy cô.
Hạ Tử Hy không hề phòng bị, nhìn dáng vẻ của hắn nhíu mày, cố gắng đẩy mạnh hắn: “Mục Cảnh Thiên, anh, ngô…anh điên rồi có phải không?” Hạ Tử Hy chống cứ, nhìn Mục Cảnh Thiên nói.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy, nhìn sâu vào đôi mắt của cô, trong lòng nói không rõ cảm xúc kích động cùng cảm động.
“Tại sao?”
“Cái gì tại sao?”
“Rõ ràng quan tâm cùng để ý đến anh, tại sao cứ luôn giả vờ như không quan tâm đến?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi, nếu như không phải trong nhà vệ sinh vô ý nhớ lại việc Hạ Tử Hy từng gửi ghi âm cho hắn, có lẽ hắn cũng sẽ không nghe được những lời này.
Điều quan trọng nhất chính là Mục Cảnh Thiên hắn đã nghe thấy tiếng cô gọi tên hắn. Mỗi một câu, mỗi một chữ đều là giọng nói run rẩy.
Nhìn dáng vẻ căng thẳng và sợ hãi đó, khiến cho Mục Cảnh Thiên không cách nào không tin tường được Hạ Tử Hy không yêu hắn!
“Em…không biết anh đang nói gì!” Hạ Tử Hy có chút hoảng hốt nhìn Mục Cảnh Thiên, những lời nói vừa rồi cùa hắn, khiến cho người khác trở tay không kịp.
“Những lời ghi âm em gửi cho anh, anh đều đã nghe được rồi!” Mục Cảnh Thiên nói.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy ngây người, sau đó khuôn mặt đỏ bừng: “Chuyện này…”
“Anh có thể cảm nhận được, căng thẳng cùng sự để ý của em!” Mục Cảnh Thiên nhìn cô nói rõ từng chữ một.