Hai người bọn họ vừa lên lầu, Hạ Tử Hy liền đem đồ đạc đặc vào trong nhà bếp, chuẩn bị sáp xếp vào trong tủ lạnh; lúc này liền nhìn thấy Mục Cảnh Thiên bắt đầu lấy đồ đạc từ trong túi ra: dép đi trong nhà, khăn mặt, khán tắm, bàn chải, kem đánh răng,.
Hạ Tử Hy đứng một bên quan sát, cũng ngây người.
Đây là tiết tấu gì chứ?
“Có chuyện gì vậy?” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền trực tiếp cầm khăn mặt cùng bàn chải đánh răng bước vào nhà tắm.
Hạ Tử Hy cũng bước theo vào bên trong: “Có thể hỏi rằng anh đây là muốn làm gì không?”
“Anh đã quyết định, khi mà vết thương vẫn chưa lành tạm thời sẽ ở nơi này của em, thuận tiện cho việc em chăm sóc anh, cũng thuận tiện cho việc anh bảo vệ em!” Mục Cảnh Thiên nói, lý lẽ vô cùng cứng rắn có lý.
Hạ Tử Hy cũng không lên tiếng
phản bác, chỉ nhìn thấy Mục Cảnh Thiên trực tiếp đem bàn chải cùng kem đánh răng của cô vứt vào bên trong thùng rác.
Hạ Tử Hy nói: “Mục Cảnh Thiên, anh muốn làm gì?”
“Anh đã giúp em mua đồ dùng mới!” vừa nói, Mục Cảnh Thiên liền thuận tay đem những đồ vật mới mua sắp xếp lên trên giá, còn có đồ đạc của mình.
Hạ Tử Hy chớp mắt nhìn hắn, sau đó khi nhìn thấy những đồ đạc hắn xếp trên kệ liền ngây người. Đây tuyệt đối chính là tiết tấu của những đôi tình nhân!
Sau đó, màn diễn ra tiếp theo chính là, chỉ cần là những vật dụng của Hạ Tử Hy, liền bị Mục Cảnh Thiên vứt vào trong thùng rác, sau đó đem những đồ vật tình nhân mới mua sắp xếp lên trên.
Hạ Tử Hy vừa muốn lên tiếng, Mục Cảnh Thiên liền nói: “Đây đều là những đồ dùng tốt nhất, khăn lông em đang sử dụng không tốt cho da mặt!”
Hạ Tử Hy:
Sau đó những lời vừa muốn nói liền cứng rắn nhét trở vào bên trong.
Chỉ thấy, sau khi Mục Cảnh Thiên sắp xếp xong, bất kể là bàn chải, kem đánh răng hay là khăn lông tất cả đều là đồ dùng tình nhân.
“Mục Cảnh Thiên, anh làm như vậy, đã hỏi qua ý em hay chưa?”
“Không cần cảm ơn anh, xin hãy gọi anh là Lôi Phong!”
Vừa nói, Mục Cảnh Thiên trực tiếp bước qua. Hạ Tử Hy nhíu mày, cùng bước theo sau, sau đó
chỉ nhìn thấy đôi dép đi trong nhà của mình cũng bị Mục Cảnh Thiên hoa hoa lệ lệ vứt vào trong thùng rác, sau đó liền đặt đôi dép bông trong nhà vào chỗ cũ.
Hạ Tử Hy xem như không còn gỉ để nói. Cũng không có ý muốn nói tiếp, đợi đến khi Mục Cảnh Thiên dằn vặt xong lại nói vậy.
Sau đó, Hạ Tử Hy liền pha một ly cafe, ngồi xuống từ từ chờ đợi.
Mục Cảnh Thiên sau khi dọn dẹp xong, cũng bước qua, ngồi xuống cầm lấy ly cafe uống.
Hạ Tử Hy bắt chéo chân nhìn Mục Cảnh Thiên, nhếch môi cười: “Mục tổng, dọn dẹp xong chưa?”
“Đã dọn dẹp xong rồi!” Mục Cảnh Thiên gật đầu.
“Không nghĩ rằng Mục tổng lại còn biết xử lý những chuyện này!” Hạ Tử Hy nói, trong giọng nói khiến người khác nghe không rõ là đang khen ngợi hay đang hạ thấp hắn.
Mục Cảnh Thiên nhìn Hạ Tử Hy: “Anh cũng không phải tàn tật, có gì không biết chứ? Chỉ là đem đồ đạc vứt sang một bẽn, có gì khó đâu chứ!”
Mục Cảnh Thiên cố ý phớt lờ ánh mắt kỳ lạ từ Hạ Tử Hy.
“Nhưng anh không cảm thấy rất lãng phí hay sao?” Hạ Tử Hy nhìn hắn hỏi.
“Có những món đồ vật, nếu trải qua một thời gian thì cũng phải thay đổi, dọn dẹp lại, đây cũng là chịu trách nhiệm với bản thân, Hạ Tử Hy, em vẫn nên cảm ơn anh!” Mục Cảnh Thiên nói.
Điệu bộ này giống như đang nhắc nhở Hạ Tử Hy phải cảm ơn hắn vậy.
Được rồi, Hạ Tử Hy thừa nhận. Nhưng vẫn có một điểm Hạ Tử Hy vô cùng không lý giải được: “Mục tổng, anh hiện tại sống tại nhà em, em như thế nào lại không biết?”
“Em hiện tại không phải đã biết rồi sao?”
“Anh không phải nên thông báo trước với em một tiếng sao?”
“Nếu như anh nói trước với em, em sẽ đồng ý sao?”
“Tất nhiên là không!”
“Chính vì như vậy, vậy tại sao anh lại phải nói trước?” Mục Cảnh Thiên hợp lý nói.
“Em hiện tại cũng không đồng ý!” Hạ Tử Hy lên tiếng.
Nhắc đến chuyện này, Mục Cảnh Thiên liền buông ly café trong tay xuống, bước về vị trí ngồi của Hạ Tử Hy, hiện tại Hạ Tử Hy muốn lùi về phía sau cũng đã không kịp, trực tiếp bị Mục Cảnh Thiên ôm vào trong lòng: “Em hiện tại mới nói đã muộn rồi!”
“Tại sao?” Hạ Tử Hy hỏi ngược lại.
“Bởi vì anh đã quyết định rồi!”