Nhìn dáng vẻ của Hạ Tử Hy, Tống Kỳ mỉm cười, sau đó hai người cùng nhau bước vào bên trong nhà hàng.
Quả thật đúng như Tống Kỳ đã giới thiệu, các món ăn ở đây rất ngon.
Dù chỉ là những món ăn bình thưởng nhưng lại có thể chế biến
thành những hương vị thơm ngon, Hạ Tử Hy cuối cùng cũng hiểu tại sao có rất nhiều người lại thích ãn những món ăn tự làm như vậy rồi.
“Như thế nào? Hương vị ra sao?” Tống Kỳ hỏi.
Hạ Từ Hy gật đầu khen ngợi nói’: “ừ, quả thật khá ngon, thật sự không biết ờ nơi này còn có một nhà hàng như vậy!”
“Anh cũng là nghe ngóng mới biết được!” Tống Kỳ nói.
Hạ Tử Hy mỉm cười sau đó tiếp
tục dùng bữa.
LÚC này, Tống Kỳ nhìn Hạ Tử Hy nói: “Hà Lục Nguyên vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Đúng vậy, một chút tin tức cũng không có!”
Tống Kỳ không hề nói với Hạ Tử Hy, người của hắn đang truy tìm ráo riết tung tích của Hà Lục Nguyên, hơn nữa cũng phát hiện ra được còn có một nhóm người khác cũng đang truy tìm ông ta, Tống Kỳ cảm thấy những người này chắc chắn là người của Mục Cảnh Thiên. Nhưng những điều này, Tống Kỳ đều không hề nói với Hạ Tử Hy. Hắn chỉ gật đầu
LÚC này, Tống Kỳ nhìn Hạ Tử Hy nói: “Hà Lục Nguyên vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Đúng vậy, một chút tin tức cũng không có!”
Tống Kỳ không hề nói với Hạ Tử Hy, người của hắn đang truy tìm ráo riết tung tích của Hà Lục Nguyên, hơn nữa cũng phát hiện ra được còn có một nhóm người khác cũng đang truy tìm ông ta, Tống Kỳ cảm thấy những người này chắc chắn là người của Mục Cảnh Thiên. Nhưng những điều này, Tống Kỳ đều không hề nói với Hạ Tử Hy. Hắn chỉ gật đầu
nói: “Bất kề như thế nào, những ngày này khi ra khỏi cửa đều phải cẩn thận một chút!”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Em biết rồi, em nhất định sẽ chú ý!”
“Được!”
Sau đó, hai người tiếp tục ăn cơm; sau đó thì Tống Kỳ liền đưa cô trở về nhà.
Tình huống cũng giống như ngày hôm qua, khi bọn họ vừa đến nơi, thì Mục Cảnh Thiên đã đậu xe chờ trước tiểu khu của Hạ Tử Hy, nhìn thấy Hạ Tử Hy từ xe Tống
Kỳ bước xuống, trong tay vẫn còn ôm bó hoa chướng mắt kia, tâm trạng của hắn cực kỳ không vui, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Hạ Tử Hy nhìn Tống Kỳ nói: “Được rồi, em đã đến nơi rồi, cũng đã khuya rồi. Em cũng không mời anh lên nhà chơi đâu!” Hạ Tử Hy đứng phía bên ngoài cửa xe nhìn Tống Kỳ nói.
Tống Kỳ gật đầu trả lời cô: “Nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh!”
Hạ Tử Hy gật đầu, sau đó Tống
Kỳ liền khởi động xe rời khỏi. Hạ Tử Hy lúc này cũng xoay người bước về nhà.
Chỉ có Mục Cảnh Thiên lúc này vẫn ngồi im trong xe, trong đầu chỉ còn sót lại hình ảnh Hạ Tử Hy mỉm cười với Tống Kỳ, cùng với bó hoa chướng mắt kia.
Hiện tại là tình huống gì, bọn họ đã ờ bên nhau rồi sao? Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Mục Cảnh Thiên liền cảm thấy cực kỳ không vui, liền trực tiếp đầy cửa xe bước xuống.
“Hạ Tử Hy!” Mục Cảnh Thiên lên
tiếng gọi tên cô.