LINK VÀO NHÓM ĐỌC FULL
Đọc nhanh nhất và duy nhất tại Nha yho.com
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Chương 502: Có chuyện gì sao?
Nhìn dáng vẻ lo lắng của anh, đôi mắt chỉ nhìn thẳng về phía cô.
Mục Cảnh Thiên nhíu mày, vươn tay xoa nắn lên khuôn mặt Hạ Tử Hy, chân mày nhíu chặt, anh mắt thâm sâu tràn ngập sự lo lắng: “Em không vui sao?”
Giây kế tiếp, Hạ Tử Hy chù động vươn tay ôm lấy hắn.
Mục Cảnh Thiên ngây người, bàn tay trong nhất thời không biết nên
đặt ở đâu.
“Có chuyện gì sao?” anh thấp giọng hỏi, bàn tay đặt lên người cô.
“Không có chuyện gi cả, chỉ là muốn ôm anh một chút thôi!” Hạ Từ Hy nói, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ là từ khi rời khỏi Hạ Gia, đặc biệt muốn nhìn thấy Mục Cảnh Thiên mà thôi.
Nghe vậy, Mục Cảnh Thiên khóe môi nhếch lên nụ cười, chính là trong những ngày gần đây, cũng là lần duy nhất cảm nhận được chút cảm giác an ủi.
Hắn mỉm cười, nhìn Hạ Tử Hy: “Em chạy từ xa đến đây, chỉ muốn ôm anh một chút thôi sao?”
Hạ Tử Hy không lên tiếng, chỉ im lặng, cũng là một sự thừa nhận.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn sang Hạ Tử Hy, chậm rãi đẩy cô ra, sau đó ngón tay nâng cằm cô lên, ánh mắt thâm tình nhìn cô: “Em biết không? Câu nói này của em khiến anh cảm thấy rất cảm động!”
Không hề cho Hạ Tử Hy cơ hội lên tiếng, trực tiếp hôn lấy đôi môi của cô.
Hạ Tử Hy cũng không có ý muốn đẩy anh ra sau, dù cho cả đang đứng trước cổng công ty, nhưng cô cũng không muốn né tránh giây phút này.
Vươn tay, ôm lấy Mục Cảnh Thiên, hai tay nắm chặt lấy quần áo trên người anh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Mục Cảnh Thiên mới từ từ buông cô ra, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười: “Có muốn biết hiện tại anh đang nghĩ gì hay không?”
“Cái gì?”
“Muốn em!”
Hạ Tử Hy:
Rõ ràng là một câu nói vô lại, nhưng Mục Cảnh Thiên lại nói nghiêm túc như vậy, giống như việc con người ăn cơm là chuyện đương nhiên.
“Mục tiên sinh, anh có thể đừng đem câu nói đó nói như chuyện đương nhiên vậy được không?” Hạ Tử Hy nhìn anh nói, nhưng trong vô hình lại vui mừng không thôi.
Cảm giác cùng Mục Cảnh Thiên
ở bên nhau chính là như vậy, thoải mái.
Mục Cảnh Thiên mỉm cười nói: “Tại sao không thể là chuyện đương nhiên, đây là quyền lợi trời sinh của anh!”
Hạ Tử Hy trực tiếp trợn mắt nhìn anh.
Lúc này đây, Mục Cảnh Thiên trực tiếp vươn tay ôm lấy cô.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quay về nhà liền bị mắng?” Mục Cảnh Thiên hỏi.