Hai người nhìn nhau, xung quanh bập bềnh không khí khó nói nên lời.
LÚC này, Hạ Tử Hy đột nhiên phát giác ra mọi chuyện, sau đó nhìn Mục Cảnh Thiên: “Anh chính là chạy ra ngoài như vậy hay sao?”
“Nghe nói cô mất tích, nên tất cả mọi người đều rất lo lắng, tất cả đều chia nhau ra tìm kiếm!” Mục Cảnh Thiên nói.
“Tôi cũng không nghĩ mọi chuyện lại xảy ra một cách bất ngờ như vậy, điện thoại cũng mất rồi, hiện tại không tìm thấy được nữa, chúng ta xuống thôi, đừng khiến cho bọn họ lo lắng!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên gật đầu, sau đó hai người liền trờ về phòng bệnh.
Mục lão thái thái khi nhìn thấy Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên đồng thời xuất hiện, lúc này mới yên tâm phần nào.
“Thật ngại quá, khiến mọi người lo lắng rồi!” Hạ Tử Hy nói.
“Không sao, chỉ cần cháu không có việc gì thì bọn ta đã yên tâm rồi!” Mục lão thái thái nói, có thể nhận thấy rõ rằng chỉ cần những chuyện liên quan đến Hạ Tử Hy bà đều rất bao dung.
Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân cũng nhìn sang Hạ Tử Hy: “Tại sao đang yên ổn lại chạy lên sân thượng làm gì?”
“Con…”
Hạ Tử Hy không hề muốn nói cho hai người bọn họ biết nguyên nhân thật sự, cũng vì không muốn khiến cho hai người bọn họ quá lo lắng.
“Mẹ vừa rồi nghe y tá nói có người đấy con đi, người đó rốt cuộc là ai?” Hứa Vy Nhân hỏi.
Hạ Tử Hy: không nghĩ đến
Hứa Vy Nhân nghe được tin tức từ người khác.
“Mẹ, chỉ là một người bạn đến thăm con mà thôi!” Hạ Tử Hy trả lời.
“Đến thăm liền chạy lên sân thượng nói chuyện?” Hứa Vy Nhân hỏi, Hạ Tử Hy từ trước đến nay chưa từng nói dối trước mặt bọn họ, nên bà biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
“Trên sân thượng dù sao cũng thoáng đãng hơn!” Hạ Tử Hy nói, lý do này đến bản thân cô cũng cảm thấy có chút miễn cưỡng.
Đợi đến khi Hứa Vy Nhân không còn bất kỳ thắc mắc gì khác, Mục lão thái thái lựa thời điểm thích hợp lên tiếng: “Bất kể như thế nào, Tiểu Hy không xảy ra chuyện gì mới là quan trọng nhất; Tiểu Hy từ nay về sau bất kể xảy ra chuyện gì, cũng phải nghĩ cách thông báo cho chúng ta biết!”
Sau khi nghe câu nói này của Mục lão thái thái, Hạ Tử Hy gật đầu đồng ý: “Cháu biết rồi bà nội!”
Sau đó nhìn sang Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân: “Ba, mẹ, thật ngại quá, lại khiến hai người lo lắng
rồi!”
Nhìn Hạ Tử Hy một lúc lâu, Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên đều thờ dài: “Được rồi, lần sau chú ý một chút là được!”
Hạ Tử Hy gật đầu đồng ý.