Hai điều đầu tiên, Mục Cảnh Thiên đều không thiếu, vậy chỉ còn nguyên nhân thứ ba rồi.
“Cảnh Thiên, cậu có biết hiện tại cậu nhìn giống gi không?” Huống Thiên Hựu nâng ly rượu, từ tốn nhìn anh ta hỏi.
Mục Cảnh Thiên ngây người, liếc mắt nhìn anh ta, rõ ràng hiểu rõ trong miệng Huống Thiên Hựu
chắc chắn không phải lời lẽ tốt đẹp gì, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: “Cái gì?”
“Giống một người đàn ông bị phụ nữ bỏ rơi!”
Mục Cảnh Thiên:
Hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau đó khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh: “Tôi bị bỏ rơi? Cậu cảm thấy có khâ năng này không?” Mục Cảnh Thiên hỏi lại từng chữ một.
Từ trước đến nay chỉ có hắn bỏ rơi người khác, làm gi có việc
người khác bỏ rơi hắn?
Lời này mặc dù có chút tự cao tự đại nhưng chính là không thể nghi ngờ, quả thật chính là như vậy.
Dù nói như thế nào thì Mục Cảnh Thiên cũng là người tinh trong mộng khiến bao kẻ chen người lấn, người đàn ông độc thân trong mắt bao nhiêu người, từ trước đến nay chỉ có người khác tự dâng đến trước cửa, làm gì có đạo lý hắn bị người khác bỏ rơi?
Nghe vậy, khóe môi Huống Thiên Hựu nhếch lên, không sợ chết
mà nói: “Mình cảm thấy vô cùng có khả năng!”
Câu nói này của hắn khiến cho Mục Cảnh Thiên trợn mắt khinh thường.
“Hơn nữa, người phụ nữ đó chính là vợ trước của cậu, Hạ Từ Hy!” Huống Thiên Hựu vô cùng chắn chắn nói, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, giọng điệu chắc chắn.
Khi nhắc đến tên của Hạ Từ Hy, đôi mắt Mục Cảnh Thiên nhíu chặt, sắc mặt thay đổi: “Cô ta? Cậu không cảm thấy có chút nực
cười hay sao? Ban đầu người muốn ly hôn là tôi!”
“Bản thân cậu cũng đã nói rồi, là ban đầu; cậu cũng đừng quên hiện tại cậu có thể vì cô ấy đến mạng cũng không cần!” Huống Thiên Hựu nói.
Phải biết rằng, một người đàn ông vì một người phụ nữ đến cả mạng sống cũng không tiếc, vậy chỉ có hai loại khả năng, nếu không phải là mẹ hoặc chị em gái của anh ta, thì chỉ còn một khả năng chính là người con gái trong lòng. Chỉ có hai loại khả năng này mà thôi! Nhưng tình huống hiện
tại vô cùng rõ ràng, Hạ Tử Hy chính là vế phía sau.
Cho nên hắn vô cùng chắc chắn, Mục Cành Thiên đã yêu say đắm Hạ Tử Hy.
Chĩ là tất cả bọn họ đều là những kẻ ích kỷ, không yêu thương bất kỳ ai, hoặc có lẽ người trong cuộc vẫn còn mờ mịt, chính bản thân Mục Cảnh Thiên vẫn chưa nhận ra sự thật này mà thôi.
Nhưng một khi đã yêu chính là điên cuồng mà yêu.
Nghe câu nói này của Huống
Thiên Hựu, ngũ quan yêu nghiệt của Mục Cảnh Thiên vô cùng khó coi: “Nếu đổi thành bất kỳ người nào khác, tôi cũng sẽ làm như vậy!” Mục Cảnh Thiên nói, hắn chính là không muốn thừa nhận, sự bực tức của bản thân có liên quan đến Hạ Tử Hy.
Nhìn dáng vẻ đánh chết cũng không thừa nhận của Mục Cảnh Thiên, Huống Thiên Hựu cũng không gấp gáp, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, hai chân bắt chéo nhau, lười biếng dựa người trên ghế soía.
“Vậy sao? Vậy Cảnh Thiên,
chúng ta không đổi thành bất kỳ người nào khác, chính là lấy Lăng Tiêu Vân ra nói, cậu sẽ vì cô ấy không tiếc mạng sống của mình?” Huống Thiên Hựu nói.
Câu nói này vừa nói ra, khắp bốn phía đều trở nên yên tĩnh. Đến cả bản thân Mục Cảnh Thiên cũng ngây người. Đáp án lúc này đã quá rõ ràng, không có khả năng đó!
Mạc Thiệu Thần cùng Tiêu Ân ngồi một bên, nhìn Huống Thiên Hựu đang lên lớp cho Mục Cảnh Thiên, giống như đang từ từ vạch trần hắn.
Cũng vì bốn người bọn họ chính là một loại người.
Không dám yêu, không biết yêu cũng sẽ không bao giờ yêu ai. Nhưng tinh huống hiện tại vô cùng rõ ràng, đã có người trật khỏi quỹ đạo bình thường.
Nếu như, đây là một việc tốt, vậy thì bọn họ cũng rất tình nguyện nhìn Mục Cảnh Thiên dấn thân vào chuyện này.
Nhìn Mục Cảnh Thiên không nói chuyện, Huống Thiên Hựu càng thêm chắc chắn sự suy đoán của bản thân.
Nhìn Mục Cảnh Thiên không nói chuyện, Huống Thiên Hựu càng thêm chắc chắn sự suy đoán của bản thân: “Cảnh Thiên, cậu sẽ không làm như vậy!”
“Cho nên đáp án rất rõ ràng, cậu đã yêu Hạ Tử Hy!”
Nhắc đến đây, so với câu hỏi trước đây càng khiến cho hắn kinh ngạc không thôi!
Hắn yêu Hạ Tử Hy sao?
về vấn đề này hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ dám nghĩ, cũng không bao giờ nghĩ qua!
Nếu như hôm nay câu nói này do người khác nói, hắn nhất định không suy nghĩ mà lập tức phù định, nhưng câu nói này lại là Huống Thiên Hựu!
“Cậu không tình nguyện thừa nhận chuyện này cũng không gấp gáp; thật ra mình rất muốn biết, nếu như cậu thấy cô ấy cùng với người đàn ông khác bên nhau, vậy sẽ có cảm giác gì? À, không cần nói người khác, chỉ nói người đàn ông tên Tống Kỳ, cậu sẽ cảm thấy như thế nào?”
Chỉ cần nhắc đến Tống Kỳ, chỉ cần vừa nhắc đến tên của người
đàn ông này, Mục Cảnh Thiên lập tức nổi giận. Nhớ đến những lời trong báo cáo của A Kiệt, hắn hận không thể lập tức bước đến bóp chết hai người bọn họ!
“Cảnh Thiên, có đôi khi, cảm giác chính là bằng chứng tốt quá, chỉ khi nghe theo cảm giác của minh, cậu sẽ tìm thấy thứ mà mình muốn!” Huống Thiên Hựu nói.
Sau khi nghe câu nói này của anh ta, Mục Cảnh Thiên liền liếc mắt nhìn, sau đó liếc mắt sang Mạc Thiệu Thần cùng Tiêu Ân ngồi một bên, mặc dù hai người bọn họ rất ít khi phát biểu ý kiến,
nhưng chính là một bộ dáng đồng ý với những lời Huống Thiên Hựu nói.
Mục Cảnh Thiên ngây người, trực tiếp cầm ly rượu trên bàn uống cạn.