Mục Cảnh Thiên trầm ngâm, sau khi nghe thấy tin tức Hạ Tử Hy mất tích, không nói hai lời liền trực tiếp tháo toàn bộ kim tiêm truyền dịch trên người sau đó phóng nhanh ra bên ngoài phòng bệnh.
Mục lão thái thái cùng Mục phu nhân kinh hãi nói: “Cảnh Thiên, trên người con vẫn còn vết thương chưa khỏi, đừng di chuyển lung tung!”
Nhưng Mục Cảnh Thiên căn bản không nghe lọt tai nữa chữ, chỉ biết xông ra khỏi phòng bệnh.
Mục lão thái thái cùng Mục phu nhân, hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng bước ra ngoài đuổi theo bóng lưng Mục Cảnh Thiên.
Hạ Thiên cùng Hứa Vy Nhân cũng sửng sốt, không nghĩ đến
Mục Cảnh Thiên lại căng thẳng lo lắng cho Hạ Tử Hy đến như vậy, trong khoảnh khắc hai người đều không biết nói gi mới tốt.
Cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ gấp rút chạy ra ngoài tìm kiếm Hạ Tử Hy.
Bên ngoài,
Tất cả mọi người chia nhau tìm khắp nơi, nhưng đều không nhìn thấy bóng dáng của Hạ Tử Hy ờ đâu.
Chỉ cần nghĩ đến Hà Lục Nguyên vẫn chưa sa lưới, Hạ Tử Hy hiện tại vẫn còn đang trong vòng nguy hiểm, trái tim Mục Cảnh Thiên như có vật gì đó bóp nghẹt.
Lúc này, tất cả mọi người bắt đầu chia nhau đi tìm.
Mục Cảnh Thiên rút điện thoại, gọi đến số điện thoại của Hạ Tử Hy, nhưng điện thoại vẫn luôn trong trạng thái khóa máy, căn bản không cách nào gọi được.
Mục Cảnh Thiên tùy tiện tóm lấy một người hỏi: “Xin hỏi cô có thấy một người con gái ngồi xe lăn
không? Chân bó bột, nhưng rất xinh đẹp!” Mục Cảnh Thiên nói.
Cô y tá suy nghĩ một lát, đột nhiên nhở ra liền nói: “Có phải để tóc dài hay không?”
Nghe đến đây, Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Đúng vậy!”
“Tôi vừa rồi có nhìn thấy có một cô gái bước đến đẩy cô ấy đi, cô ấy giống như không tình nguyện, nhưng cũng không nghe thấy hai người bọn họ tranh cãi với nhau!”
Một cô gái?
Nghe vậy, Mục Cảnh Thiên nhíu mày, sau đó căng thẳng hỏi: “Vậy cô có biết hai người bọn họ đã đi đâu rồi không?”
“Vào thang máy rồi, nhưng còn về việc đi đâu thì tôi thật sự không biết!” nữ y tá trả lời.
Nghe đến điều này, Mục Cảnh Thiên lập tức ngây người. Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên không có ý hỏi tiếp, nữ y tá liền rời đi.
Một người con gái!
Có một người con gái đến đẩy Hạ Tử Hy rời đi.
CÓ thể là ai được chứ?
Lăng Tiêu Vân!
Hiện tại, trong đầu hắn chỉ xuất hiện duy nhất cái tên này.
Nghĩ đến đây, Mục Cảnh Thiên lập tức lấy điện thoại gọi cho Lăng Tiêu Vân.
Ngay giây phút này, Lăng Tiêu Vân đang ngồi trong xe, sắc mặt vô cùng khó coi, khi nhìn trên màn hình hiển thị Mục Cảnh Thiên đang gọi đến, nhìn chăm chú rất lâu, cô có chút phân vân không biết có nên nghe máy hay
không.