“Hạ tiểu thư cô khách sáo rồi, việc của Tổng giám đốc là việc của tôi, còn việc của cô chính là việc của tổng giám đốc, cho nên cũng có thể nói việc của cô cũng chính là việc của tôi!” A Kiệt nói.
A Kiệt là một người đàn ông ấm áp, khiến người khác nhìn vào luôn có cảm giác thoải mái.
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Vậy thi được, vậy thì tôi đi trước đây!”
A Kiệt gật đầu, sau đó Hạ Tử Hy liền bước vào thang máy đi xuống bãi giữ xe công ty, khi nhìn thấy xe của Mục Cảnh Thiên, cô
liền trực tiếp mở cửa xe bước vào bên trong.
May mắn người tan ca không nhiều, lúc này Hạ Tử Hy mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút, trực tiếp khởi động lái xe rời khỏi công ty. Nữa tiếng sau, cô đã đến trước cổng bệnh viện.
Thời điểm cao điểm sau khi tan ca, đường xá đông đúc; hơn nữa Hạ Tử Hy trên đường còn mua điểm tâm mà Mục lão thái thái thích ăn, cho nên khi xe đến trước bệnh viện cũng đã là chuyện của nửa tiếng đồng hồ
sau.
Trong phòng bệnh, y tác lúc này đang dỗ dành Mục lão thái thái uống thuốc, nhưng dù khuyên can như thế nào bà cũng không muốn uống thuốc.
Hạ Tử Hy vừa bước vào bên trong, liền tình cờ nghe thấy đoạn đối thoại này của hai người bọn họ.
“Ta không uống, không muốn uống; thuốc này khó uống chết đi được. Làm sao có thể uống được chứ!”
“Thuốc đắng giã tật, không uống thuốc là sao nhanh chóng khỏi
bệnh được; bà vẫn nên ngoan ngoãn uống thuốc đi thôi!” Nữ y tá kiên nhẫn dỗ dành bà, nhưng Mục lão thái thái chính là một bộ dạng cố chấp kiên quyết không muốn uống thuốc.
Hạ Từ Hy vừa bước đến trước cửa, liền nghe thấy những lời này của bà liền nói: “Bà nội, xem ra bà nội lại không ngoan ngoãn uống thuốc rồi!” Hạ Tử Hy nói.
Khi nghe thấy giọng nói của Hạ Tử Hy vang lên, Mục lão thái thái lập tức xoay người nhìn về phía cửa phòng, sau khi nhìn thấy cô đang đứng trước cửa liền nở nụ
cười rạng rỡ: “Tiểu Hy, cháu cuối cùng cũng đã đến rồi, thời gian trôi qua lâu như vậy, bà nội cứ nghĩ cháu sẽ không đến thăm ta chứ!”
Hạ Từ Hy bước đến, trực tiếp nhận lấy thuốc từ tay y tá, sau đó hướng về phía y tá nở một nụ cười hãy cứ yên tâm.
Nữ y tá nhanh chóng buông tay, nhưng cũng không lập tức rời đi, cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy Mục lão thái thái đồng ý uống thuốc mới có thể rời đi.
Lúc này, hai tay Hạ Tử Hy cầm
đồ vật trong tay, trực tiếp bước đến trước mặt Mục lão thái thái, tay cầm ly nước trực tiếp đưa thuốc đến cho bà.
Mục lão thái thái ngồi trên giường, nhìn từng loạt hành động này của cô, mặc dù tâm trạng có chút không vui, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy thuốc từ tay Hạ Tử Hy sau đó uống thuốc.
“Viên thuốc này thật là đắng!” Mục lão thái thái vừa nói vừa đón lấy ly nước từ tay Hạ Tử Hy, chính là một bộ dạng vô cùng không tình nguyện.
“Thuốc đắng dã tật, cho nên bà phải uống thuốc đúng giờ!” Hạ Tử Hy nói.
Mục lão thái thái cũng hiểu rõ không cách nào chống cự được, cho nên chỉ đành ngoan ngoãn uống thuốc mà thôi.
Chương 481: Bà nội xày ra chuyện
Nữ y tá đứng một bên nhìn thấy, vui mừng không thôi, bản thân phí sức cả nừa ngày trời nhưng Mục lão thái thái này một viên thuốc cũng không muốn uống, hiện tại cô gái này vừa đến, vậy mà lại tự mình ngoan ngoãn uống lấy.
“Phu nhân, bà có một người cháu gái tốt như vậy, thật sự may mắn!” Nữ y tá cười nói.
Nghe đến đây, Mục lão thái thái ngây người, sau đó chỉnh lại nói: “Đây là cháu dâu của ta!”
Nữ y tá có chút ngây người, sau đó mỉm cười nói: “Một nhà hòa thuận, thật tốt!”
“Cô gái nhỏ này thật biết cách nói chuyện!” Mục lão thái thái khen ngợi.
Nữ y tá cũng mỉm cười sau đó nói: “Hiện tại cũng đã không còn
chuyện gì khác, cháu ra ngoài trước; nếu có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cháu!”
“Được, đi đi!” Mục lão thái thái nói.
Sau đó nữ y tá liền bước ra ngoài.
Lúc này, Hạ Tử Hy liền lấy ra điểm tâm mua cho Mục lão thái thái: “Bà nội, có thể đừng đi rêu rao khắp nơi nói cháu là cháu dâu cùa bà được không?”
Nghe câu nói này của cô, Mục lão thái thái ăn một miếng điểm
tâm liền nói: “Tại sao không thể nói? Đây không phải là sự thật hay sao?”
“Làm gì có!”
“Cháu ngày hôm qua không phải đã đồng ý ở bên Cảnh Thiên rồi sao? Như thế nào? Hai đứa cháu dự định khi nào kết hôn?” nhắc đến chuyện này, Mục lão thái thái lập tức tiến sát đến gần Hạ Tử Hy cười hì hì hỏi.
“Cháu ngày hôm qua không phải đã đồng ý ở bên Cảnh Thiên rồi sao? Như thế nào? Hai đứa cháu dự định khi nào kết hôn?” nhắc đến chuyện này, Mục lão thái thái lập tức tiến sát đến gần Hạ Tử Hy cười hi hì hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy có chút ngây người, nghĩ đến những lời hôm qua Mục Cảnh Thiên nói với Mục lão thái thái, khuôn mặt không nhịn được từ từ ửng đỏ.
“Bà nội, món điểm tâm này là món người thích ăn nhất, vừa uống thuốc xong có chút đắng;
nào, bà nếm thử một miếng!” Hạ Tử Hy nói.
“Đừng chuyển chủ đề nói chuyện với bà, bà tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa hồ đồ, nhanh nói cho bà biết!”
“Bà nội, người cũng thật là bát quái!” Hạ Tử Hy nói.
“Bà đây chính là quan tâm đến chuyện của hai đứa cháu, như thế nào lại được tính là bát quái chứ!”
“Bát tự vẫn còn chưa xem đâu!”
“vẫn chưa xem bát tự? Ngày hôm qua đến bát tự vẫn chưa xem sao?” Nghe lời này của Hạ Tử Hy, Mục lão thái thái kinh ngạc hỏi lại.
Hạ Từ Hy: “…”
Nghe giọng điệu này của Mục lão thái thái chính là hận bọn họ đêm qua phải xảy ra chuyện gi đó.
“Đúng vậy, đến bát tự vẫn chưa xem cho nên bà nội đừng bát quái nữa!” Hạ Tử Hy nói, sau đó lại cầm lên một miếng điểm tám đút cho Mục lão thái thái.
Mục lão thái thái ngược lại vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc của Hạ Tử Hy, đây chính là sự quan tâm chăm sóc của cháu dâu bà.
Nhưng Mục lão thái thái vừa ăn vừa nói: “Đứa cháu trai này cùa ta, thật không có chút bản lĩnh nào, uổng công hôm qua bà nội đã nói với nó những lời rèn sắt khi còn nóng đó!” Mục lão thái thái một bộ dáng hận sắt không thể rèn thành thép nói.
Hạ Tử Hy: “…”
Nghe lời này của Mục lão thái thái, Hạ Tử Hy dỡ khóc dỡ cười
nói: “Bà nội, sức khỏe hôm nay của bà như thế nào rồi?” Hạ Tử Hy nhanh chóng đổi sang chủ đề khác, quả thật không muốn cùng Mục lão thái thái tiếp tục thảo luận vấn đề này,
Mục lão thái thái ngồi trên giường trả lời: “Sức khỏe bà không sao, có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Chính là cứ ru rú ở trong căn phòng này, khiến cho xương cốt có chút rệu rạo mà thôi!” Mục lão thái thái nói.
Nhìn biểu cảm của Mục lão thái thái, Hạ Tử Hy bật cười nói: “Nếu vậy, bà nội lại ăn thêm chút điểm
tâm, sau đó cháu cùng bà ra ngoài đi dạo một vòng có được không?”
Chương 482: Không bằng cháu hiện tại quay về phòng lấy cho bà?
Nghe đến đây, Mục lão thái thái lập tức mỉm cười nói: “Được chứ!”
Bà lúc này chính là muốn được ra ngoài đi dạo. Sau đó, hai người lại tiếp tục trò chuyện một phen, Hạ Tử Hy liền cùng Mục lão thái thái bước ra ngoài đi dạo.
Khi bước ra ngoài hành lang, Hạ Từ Hy cùng Mục lão thái thái vẫn trò chuyện vui vẻ, giống như chủ đề bất tận, nói không hết.
Ngay lúc này, một người y tá bước đến nhìn hai người bọn họ nói: “Mục lão thái thái, vừa rồi khi đi đến đây, tôi nghe tiếng điện thoại vang lên trong phòng bệnh của bà!”
“Vậy sao?” Mục lão thái thái hỏi lại.
Nữ y tá gật đầu, sau đó rời khỏi.
Lúc này Mục lão thái thái liền than thờ: “Ay, vừa rồi ra ngoài quên mang theo điện thoại!”
Nhìn dáng vẻ than thở của Mục lão thái thái, Hạ Tử Hy cũng mỉm
cười nói: “Không bằng cháu hiện tại quay về phòng lấy cho bà?”
“Được, nhanh đi, nhanh đi đi!” Mục lão thái thái nói.
Nói đến chuyện này, Hạ Tử Hy nhìn bà nói: “Nhưng mà bà nội…?”
“Bà nội ở nơi này đợi cháu vậy!”
Nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn của Mục lão thái thái, Hạ Tử Hy cũng gật đầu nói: “Được, cháu lập tức quay về lấy cho bà nội, bà đừng đi lung tung nhé!”
“Được, bà không đi đâu cả, chỉ ở nơi này đợi cháu!” vừa nói, Mục lão thái thái liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Nhìn Mục lão thái thái lúc này, Hạ Tử Hy mới yên tâm gật đầu, sau đó xoay người quay lại phòng bệnh lấy điện thoại cho bà.
Nhìn Hạ Tử Hy đã rời khỏi, Mục lão thái thái ngồi im nhìn quanh bốn phía.
Ngay lúc này, Lăng Tiêu Vân cũng từ phòng bệnh bước ra ngoài.
Ngay khi nhìn thấy cô ta, Mục lão thái thái tò mò tại sao cô ta lại có mặt ở đây? Không kiềm được liền đứng dậy bước theo phía sau.
“Cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi!” Lăng Tiêu Vân gật đầu, sau đó bước ra ngoài.
Cảm giác giống như có người đang đi phía sau mình, Lăng Tiêu Vân liền quyết định đi bằng đường cầu thang.
Xoay người lại nhìn thấy người phía sau tức giận nói: “Tại sao lại đi theo tôi?” vừa dứt lời Lăng Tiêu Vân liền lập tức nhận ra người phía sau mình là Mục lão thái thái, cô lập tức ngây người, giọng nói có chút rụt rè nói: “Bà nội!”
Mục lão thái thái ngược lại không hề cảm thấy chút ngại ngùng hay xấu hổ nào, khi nhìn thấy cô ta liền nói: “Lăng tiểu thư, tại sao cô lại ờ đây?”; liếc mắt nhìn sang cánh tay của cô liền lên tiếng hỏi: “Cô bị thương sao?”
Nhắc đến chuyện này, Lăng Tiêu
Vân có chút chột dạ, ôm chặt cánh tay, cứ có cảm giác đôi mắt của Mục lão thái thái có thể nhìn thấu cô vậy, “Chỉ là không cẩn thận xước nhẹ mà thôi!”
“0!” Mục lão thái thái gật đầu, nhưng đôi mắt lại nồng đậm sự không tin tưởng.
“Bà nội, người tại sao lại ở đây?” Lăng Tiêu Vân hỏi.
“Không có gì, chì là rảnh rỗi nên đến ở vài ngày thâu!”
Chương 483: Giọng điệu hiện tại của cô là đang trách tôi sao?
Lăng Tiêu Vân: “…”
Giọng điệu của Mục lão thái thái lúc này chính là hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện với cô, cảm giác này khiến cho Lăng Tiêu Vân cảm thấy vô cùng không thoải mái.
“Bà nội, cháu vẫn luôn không hiểu, bà tại sao lại căm ghét cháu đến như vậy?” Lăng Tiêu Vân thắc mắc hỏi.
“Căm ghét cô? Không sao!”
“Không lẽ không có sao? Nếu như không phải vì bà có lẽ cháu đã sớm cùng Cảnh Thiên kết hôn!” Lăng Tiêu Vân bất mân nói.
Nhắc đến chuyện này, cô quả thật có chút oán giận, cũng chính vì Mục lão thái thái gây rối ở giữa, khi cô cùng Mục Cảnh Thiên ở bên nhau, vốn dĩ đã đi đến kết hôn, nhưng Mục lão thái thái cứ mãi kéo dài, kéo dài cho đến hiện tại, nếu không bọn họ sớm đã kết hôn từ lâu.
“Giọng điệu hiện tại của cô là đang trách tôi sao?” Mục lão thái thái hòi ngược lại.
“Không lẽ bà nội người không có chút tự trách nào hay sao? Cháu lúc đầu luôn cố gắng lấy lòng bà, nhưng bà từ trước đến nay chưa
từng cho cháu một sắc mặt tốt nào!” Lăng Tiêu Vân nhấn mạnh từng chữ nói.
Nỗi uất ức này từ trước đến nay cô không dám nói ra, cũng chỉ vì sợ rằng khiến Mục lão thái thái không vui, sẽ không đồng ý cho hai người bọn họ bên nhau, nhưng hiện tại lúc này chỉ có hai người bọn họ, có những uất ức, bất giác đã nói ra.
Nghe câu nói này của Lăng Tiêu Vân, khóe môi Mục lão thái thái hiện lên một nụ cười nhạt, “Vậy cô có biết tại sao tôi lại không đồng ý cho hai người ở bên nhau
hay không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì những việc cô làm, đều là đặc biệt cố ý làm ra, cho nên cô cùng Cảnh Thiên không thích hợp với nhau!”
“Còn có, nếu như Cảnh Thiên thật sự thích cô, thì mặc kệ sự phản đối của bất kỳ ai, Cảnh Thiên vẫn sẽ lựa chọn ở bên cô; cho nên bản thân thằng bé vẫn luôn tìm cách kéo dài, cũng vì bản thân nó biết rằng hai người sớm muộn gì cũng sẽ chia tay!” Mục lão thái thái nhấn mạnh từng
chữ nói.
Nghe đến đây, Lăng Tiêu Vân chỉ biết ngây người: “Không thích hợp sao? Vậy bà có biết khi chúng tôi ở bên nhau có bao nhiêu vui vẻ hay không? Tại sao lại phải đêm suy nghĩ của bà cưỡng ép lên hai người chúng tôi?” Lăng Tiêu Vân hét lên.
Cô tuyệt đối không thừa nhận sự thật Mục Cảnh Thiên không hề tình nguyện ờ bên cô lúc ban đầu! Điều này giống như có người hung hăng đạp lên lòng tự tôn vốn dĩ hèn muộn của cô!
“Đó cũng vì cô quá toan tính, người có lòng dạ như vậy, Mục gia chúng tôi không cách nào chấp nhận được loại người như cô!” Mục lão thái thái nói.
“Bà có biết cũng vì bà đã hủy hoại hạnh phúc của tôi, hủy hoại cả một đời hạnh phúc của tôi!” vừa nói, Lăng Tiêu Vân lúc này có chút kích động, bước về phía Mục lão thái thái, hai tay túm chặt lấy bà, kích động không ngừng.
Nếu như không vi Mục lão thái thái, cô cũng sẽ không trở thành bộ dạng như hiện tại!
Mục lão thái thái nhíu mày, nhìn dáng vẻ kích động của Lăng Tiêu Vân, cảm thấy vô cùng không vui, bước chân tự động lùi về sau một bước hỏi: “Cô muốn làm gì? Mau buông tôi ra!”
“Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy, dù cho tôi đã cố gắng lấy lòng, nhưng cũng vì bà không quá yêu thích tôi, tôi cũng vô cùng muốn giống như Hạ Tử Hy có thể chung sống với bà như vậy, nhưng bà có khi nào cho tôi cơ hội như vậy chứ…Bà có biết hay không? Tôi hận bà, tôi vô cùng hận bà!” Lăng Tiêu Vân tức giận hét lớn, tóm chặt lấy Mục lão
thái thái, vô cùng kích động.
Chương 484: Người đâu, mau đến đây…
Nhìn khuôn mặt méo mó vì tức giận của cô, Mục lão thái thái nhíu mày, bước chân không tự chủ được lùi về phía sau, nhưng đột nhiên chỉ có thể đạp vào một khoảng trống phía sau. Khiến cả người đều ngã về phía sau.
Lăng Tiêu Vân hoảng hốt, căn bản có thể vươn tay túm chặt lấy bà, nhưng cô lại chần chừ vài giây, khiến cho cả người Mục lão thái thái từ cầu thang ngã xuống. Đến mức, phải có đến một giây khoái cảm, cô đã có suy nghĩ rằng chỉ cần Mục lão thái thái chết đi, như vậy cô cùng Mục Cảnh Thiên có thể ở bên nhau!
Đoang đoang đoang!
Mục lão thái thái từ phía trên té ngã xuống, khi cả người lăn xuống dưới cầu thang, đôi mắt đã nhắm chặt, bất tình nhân sự, chỉ thấy trên trán lấm tấm vết máu.
Lăng Tiêu Vân lúc này cũng không màng đến những chuyện khác, lập tức xoay người chạy xuống lầu dưới. Nhất định không thể để bất kỳ ai phát hiện ra cô!
Ngay giây phút xông ra khỏi bệnh viện, trực tiếp bước lên chiếc xe đang dừng trước cổng.
“Mau lái xe, nhanh lên!” Lăng Tiêu Vân gấp gáp nói.
Nhìn dáng vẻ căng thẳng lúc này của cô, A Thuật nhíu mày thắc mắc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì hay sao?”
“Mau lái xe rời khỏi nơi này!” Lăng Tiêu Vân đột nhiên hét lên, dáng vẻ lúc này giống như đã nhìn thấy một việc gì đó rất đáng sự vậy.
A Thuật cũng không tiếp tục nhiều lời, trực tiếp khởi động xe rời khỏi.
Trong bệnh viện lúc này.
Hạ Từ Hy sau khi tìm được điện thoại liền quay trở lại nơi vừa rồi, nhưng như thế nào cũng không nhìn thấy Mục lão thái thái.
Tìm kiếm khắp nơi, nhưng dù cho cô đã lật tung cả tầng bệnh viện này lên nhưng cũng không hề nhìn thấy bóng dáng của Mục lão thái thái.
Dù cô đã đi hỏi những người xung quanh nhưng cũng không có ai có thể trả lời được.
Lúc này, nhìn sang cửa thoát hiểm cầu thang, Hạ Từ Hy liền nhíu mày, nhưng vẫn quyết định bước sang bên đó kiểm tra một lượt.
Nhưng khi cô đẩy cửa, nhìn thấy người đang nằm dưới chân cầu
thang thì hoảng hốt kêu lên.
“Bà nội!” Hạ Tử Hy thất thanh kêu lên một tiếng.
Chân mang giày cao gót ba phân, cũng không biết bản thân như thế nào có thể chạy xuống bên dưới, khi nhìn thấy vết thương trên trán Mục lão thái thái, còn có dáng vẻ nằm im bất động lúc này của bả, quả thật khiến cô khiếp sợ không thôi.
“Bà nội, bà nội!” Hạ Tử Hy cố gắng kêu vài tiếng, nhưng Mục lão thái thái lại không chút phản ứng.
Chính ngay lúc này, Hạ Tử Hy ngẩng đầu hét lớn: “Người đâu, mau đến đây…”
Lúc này, bên ngoài có người nghe thấy âm thanh liền bước vào, chính là một nữ y tá.
Hạ Tử Hy lúc này khi thấy nữ y tá bước vào, giống như nhìn thấy cứu tinh liền gấp gáp nói: “Mau kêu người đến đây, nhanh lên…”
Nữ y tá nhìn thấy tinh huống hiện tại, sau đó liên tục gật đầu.
Tiếp theo đó, người bước vào kế tiếp chính là Mục Trăn cùng Mục
phu nhân.
Khi nhìn thấy người đang nằm bất tỉnh trên nền đất, sắc mặt cả hai người lập tức thay đổi.
“Mẹ!”
“Mẹ!”
Hai người đồng loạt hét lên.
Chương 485: Như thế nào lại từ cầu thang té xuống bên dưới chứ?
“Bác trai bác gái!” khi nhìn thấy hai người bọn họ, Hạ Tử Hy cũng không biết nên làm như thế nào để an ủi họ.
“Không được nhúc nhích, hiện tại
không biết thương tích của bà nội như thế nào, không được đụng đến bà nội, chờ bác sĩ đến…” Hạ Tử Hy nói.
Nghe lời căn dặn này của cô, Mục Trăn cùng Mục phu nhân quả nhiên không động đậy, chỉ nhìn Hạ Từ Hy. Đến người từng trải như Mục Trăn cũng bị thuyết phục bởi những lời này của Hạ Tử Hy.
Chính vào ngay lúc này, người bước vào bên trong càng ngày càng nhiều, có y tá cùng bác sỹ. Bọn họ cùng hợp sức đem Mục lão thái thái đặt trên giường bệnh
sau đó đẩy vào bên trong phòng cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu lúc này, Mục Trăn, Mục phu nhân còn có Hạ Tử Hy chỉ đành nôn nóng đứng chờ bên ngoài.
Hạ Tử Hy giây phút này lo lắng đến mức suýt bật khóc.
Cô không hiểu được tại sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy.
Bên ngoài phòng cấp cứu lúc này, Mục Trăn, Mục phu nhân còn có Hạ Tử Hy chỉ đành nôn nóng đứng chờ bên ngoài.
Hạ Tử Hy giây phút này lo lắng đến mức suýt bật khóc.
Cô không hiểu được tại sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy.
Chính vào ngay lúc này, Mục Cảnh Thiên từ xa chạy đến, khi nhìn thấy bọn họ, gấp gáp hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên xuất hiện, Mục Trăn ngây người, sau
đó nhìn lên cánh cửa phòng cấp cứu, cũng không biết nên nói như thế nào; lúc này Mục phu nhân nhìn sang Mục Cảnh Thiên: “Bà nội con té từ trên lầu xuống, hiện tại đã được đưa vào phòng cấp cứu, tình huống lúc này nói thật mọi người cũng không rõ!”
Nghe vậy, sắc mặt Mục Cảnh Thiên lập tức thay đổi: “Như thế nào lại từ cầu thang té xuống bên dưới chứ?”
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Mục phu nhân liền nhìn sang Hạ Tử Hy.
Hạ Tử Hy lúc này ngồi một bên, nét mặt tràn ngập lo lắng.
Lúc này, ánh mắt Mục Cảnh Thiên cũng lướt qua, nhìn sang Hạ Tử Hy, trực tiếp lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi?”
Khi nghe thấy giọng nói của Mục Cảnh Thiên, Hạ Từ Hy liền lên tiếng trả lời: “Vốn dĩ em cùng bà nội muốn cùng nhau ra ngoài đi dạo, nhưng lúc đó có một nữ y tá đến nói với chúng em, nói rằng điện thoại trong phòng bà không ngừng kêu, sau đó em liền quay trở về lấy điện thoại cho bà nội; đợi đến khi em trở lại…thì bà nội
đã như vậy rồi!”
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy bất giác không kiềm được mà rơi nước mắt.
Cô chính là đang tự trách bản thân. Nếu như không phải do bản thân rời đi, thì có lẽ Mục lão thái thái cũng sẽ không té ngã thành ra dạng như vậy.
Nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, Mục Cảnh Thiên liền vươn tay ôm lấy Hạ Từ Hy vào trong lòng.
Hạ Tử Hy dựa sát vào trong vòng tay hắn, nghĩ đến dáng vẻ lúc té
ngã của Mục lão thái thái, cô thật sự sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Chính vào ngay lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu liền bật mở, bác sĩ bước ra ngoài; ngay lúc này tất cả mọi người đều nhanh chóng bước lên phía trước.
“Bác sĩ, như thế nào rồi?”