Quỷ Ảnh cao gầy dường như là một phần của Ngôi nhà kinh dị.
Nó giống như một quy luật nào đó, lang thang trong Ngôi nhà kinh dị.
Nhưng dù Đỗ Duy đã biết điều này, cũng không cải thiện được tình hình hiện tại.
Hắn vẫn đứng ngoài cảnh cửa khóa chặt, hãm sâu trong bóng tối.
Máu vẫn đang chảy từng giọt.
Lùi lại cũng không được.
Hoặc là mở cửa đối mặt với ác linh bên trong, hoặc là chết ở ngoài cửa.
Dù sao thế nào cũng chết.
Nguy cơ tử vong này khiến hắn không còn lựa chọn.
Từ lâu Đỗ Duy đã không còn cảm giác này.
Hắn lạnh lùng nhìn bóng tối phía sau, quay lưng đặt ba lô xuống.
Cửa không mở được.
Chỉ khẩu súng kíp thì không thể làm được gì.
Nếu đã vậy, thà rằng trực tiếp và thô lỗ, châm lửa, đốt trụi Bảo Tàng Sáp.
Nơi ánh sáng chiếu rọi, bóng tối không tồn tại.
Lửa cũng là ánh sáng!
Mở ba lô ra, bên trong là một tấm bản đồ được cuộn lại, cùng vài thứ linh tinh, những vật phẩm có thể dùng để đối phó với ác linh đều ở đây.
Hắn nhét tấm bản đồ vào trong áo khoác, dùng zippo đốt cháy ba lô, rồi đặt ở cửa.
Ngọn lửa từ từ bùng cháy, kéo bóng lưng của Đỗ Duy đi rất xa.
Khi làm Bảo Tàng Sáp, chủ cũ của Ngôi nhà kinh dị làm rất chân thực, mùi sáp rất nồng.
Ngoài ra, bản thân Bảo Tàng Sáp này cũng rất dị thường.
Ngọn lửa bùng cháy mỗi lúc một lớn, nhanh chóng thiêu rụi toàn bộ cánh cửa.
Đỗ Duy biết đằng sau cánh cửa có thể có rất nhiều ác linh, bọn chúng đều ở bên trong không muốn mở cửa, nhưng nếu hắn đốt toàn bộ Bảo Tàng Sáp, bọn chúng có thể tiếp tục ở bên trong không?
Chỉ có đi qua cửa tầng hầm của Bảo Tàng Sáp xuống đến tầng hầm thứ hai của Ngôi nhà kinh dị, mới có cơ hội sống sót.
Ngay cả khi hành động của Đỗ Duy sẽ khiến tình hình trở nên nghiêm trọng hơn, hắn cũng không do dự.
Thậm chí vì việc châm lửa đốt Bảo Tàng Sáp, Đỗ Duy còn lấy phong thư, lôi bức thư ra.
Phong thư dường như không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, một dòng chữ tự động xuất hiện: <b>[Thưa chủ nhân vĩ đại, vài phút trước ngài đã gặp nguy cơ tử vong chưa từng có, nhưng trí tuệ của ngài thật ấn tượng, ngài đã chọn cách thiêu cháy Bảo Tàng Sáp, nhưng chuyện này không đơn giản như ngài nghĩ]
[Ngài nên tìm một số vật dẫn lửa] </b>
Ánh mắt của Đỗ Duy có chút khó hiểu.
Làm thế nào mà lá thư này biết rằng tôi sẽ sử dụng nó như một vật dẫn lửa?
Hay nó muốn chết?
Đỗ Duy lắc đầu, áp chế suy nghĩ của mình, trực tiếp châm tờ giấy, ném tới cửa sổ gỗ của Bảo Tàng Sáp.
Cửa sổ lập tức bốc cháy.
Nhưng vậy là chưa đủ.
Đỗ Duy nhìn phong thư đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, lại rút bức thư ra.
Bức thư ngay lập tức chứa đầy những dòng chữ-<b> [Đại sư, ngài không thể làm điều này, phong bì là thuộc hạ trung thành nhất của ngài...]</b>
Chữ viết còn chưa hết, Đỗ Duy đã đốt nó.
Trong suốt quá trình này, bóng tối không hề đến gần Đỗ Duy, chỉ lảng vảng ở lân cận.
Khi ngọn lửa tắt, nó sẽ xộc tới một lần nữa.
Phong bì đã trở thành một vật dẫn lửa.
Chỉ có Cái Bóng lặng lẽ bao phủ thân thể của Đỗ Duy, không biết vì sao dường như nó đang sợ hãi, run rẩy không ngớt, trong đám sương mù đen kịt, bóng của Đỗ Duy khá mờ ảo.
...
Vào lúc này, Thành phố miền Tây Ghana đã hứng chịu một cơn bão lớn chưa từng có.
Sấm sét dày đặc lóe lên trên bầu trời.
Bầu trời của cả thành phố đều được chiếu sáng.
Nhưng mỗi lần sấm sét lóe lên, ánh sáng biến mất, bóng tối lại càng thêm dày đặc.
Ở trung tâm thành phố, cánh cửa của ngôi trường đó cũng đã mở ra.
Hàng trăm ác linh học sinh cầm ô đen đi trong mưa, toả ra ác ý cay độc đối với người sống.
Ngôi nhà kinh dị sẽ biến thành phố này thành một thành phố chết.
Nhưng xe buýt vẫn đang làm điều gì đó trong bóng ngược của thành phố.
Trận chiến giữa hai tồn tại kinh khủng diễn ra trong im lặng, không quá hoành tráng, thậm chí thắng bại cũng khó nhìn ra được.
Có lẽ trận chiến này sẽ diễn ra mãi mãi.
...
Mà trong Ngôi nhà kinh dị, toàn bộ Bảo Tàng Sáp đã được thắp sáng.
Cảm giác khô nóng.
Ngọn lửa nóng rực nuốt chửng hơi nước trong không khí, mọi bóng tối đều được rọi sáng, ngoại trừ những góc tối vô hình.
Máu trong người của Đỗ Duy không còn chảy ra ngoài nữa.
Phải nói rằng đây là dấu hiệu tốt duy nhất.
Nhưng chỉ cần lửa tắt. Hắn sẽ lại rơi vào bế tắc tương tự.
Đỗ Duy đeo mặt nạ, bình tĩnh nhìn Bảo Tàng Sáp trong biển lửa.
Ngọn lửa chiếu vào mặt nạ trắng bệch, như đang nhe răng múa vuốt.
Trong trạng thái Quỷ Nhãn, xuyên qua khe cửa, có một đôi mắt u ám, lạnh lẽo.
"Được rồi."
Đỗ Duy nói xong, đá vào cửa.
Rầm……
Cánh cửa rơi xuống, quái lạ là bên trong Bảo Tàng Sáp không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa.
Bên trong tuyệt đối an toàn.
Từng tượng sáp đứng ở trong đó, lẳng lặng dựa vào cửa, đưa mắt nhìn Đỗ Duy.
Những đôi mắt u ám đầy hằn học.
Đỗ Duy biết rõ một trong những tượng sáp này.
Tượng sáp là một người đàn ông khỏa thân, trên người xăm 2 con rắn độc, đôi mắt đen như mực, trông rất kỳ lạ.
Giá lạnh bao trùm.
Mở cửa và đóng cửa, cứ như là 2 thế giới riêng biệt. Bảo Tàng Sáp đang cháy đã bị ảnh hưởng bởi điều này, ngọn lửa tắt dần.
Tất cả tượng sáp đều lạnh lùng nhìn Đỗ Duy, ánh mắt di động theo động tác của Đỗ Duy.
Bầu không khí vô cùng ức chế.
Với sự biến mất của ngọn lửa, bóng tối phía sau lại ập đến.
Âm thanh than khóc cũng vang lên bên tai của Đỗ Duy.
Mặt của hắn rất tái.
Máu đang thấm ra bên ngoài.
Nhưng Đỗ Duy đã chuẩn bị tâm lý.
Vào thời điểm này, không có cách nào để quay trở lại, đi tiếp hoặc chết.
Dù đã lao vào Bảo Tàng Sáp, đối đầu với những tượng sáp khủng khiếp này thì chỉ có con đường chết, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Hắn nhất định phải lao vào.
Nhưng phải chờ cơ hội thích hợp.
Nếu cứ liều lĩnh lao vào, sẽ chết chắc.
Ít nhất, cũng phải chờ lúc mình hoàn toàn bị bóng tối bao trùm, mới đưa Quỷ Ảnh cao gầy vào trong.
Suy nghĩ của Đỗ Duy rất rõ ràng, hắn giơ khẩu súng kíp của mình lên, chỉa nó vào những bức tượng sáp, dùng tay trái lấy đồng xu ra.
Chuẩn bị hoàn tất.
Thời gian dần trôi.
Đỗ Duy chỉ cảm thấy máu chảy ra càng ngày càng nhiều, âm thanh than khóc càng ngày càng gần hắn.
Ngay ở bên tai...
Hắn đột ngột quay đầu lại, thấy cơ thể mình bị quấn bởi những xúc tu ảo ảnh, nhưng lại không có cảm giác gì, thậm chí nếu không biết trước đó là trò quỷ quái của Quỷ Ảnh cao gầy, hắn cũng sẽ không nhận ra được.
Trong mắt hắn, Quỷ Ảnh cao gầy đã cúi xuống, cái đầu không có ngũ quan và tóc áp sát tai của hắn.
Âm thanh than khóc cũng không giống tiếng người nữa.
Đây là cơ hội...
Đỗ Duy thầm nghĩ, khẩu súng kíp lập tức chĩa ra sau.
Ngay khi vừa bắn xong, hắn nhanh như cắt lao vào Bảo Tàng Sáp.
Tuy nhiên, vì mất máu quá nhiều, cơ thể hắn có vẻ yếu ớt, gần như ngã khuỵu.
Thế nhưng, ý thức của Đỗ Duy rất rõ ràng, nghiến răng xông vào phòng, bóng tối phía sau cũng bị kích thích, sôi sục cuồng loạn.
Trong lúc nhất thời, các tượng sáp đều bị nứt.
Trong bóng tối, vang lên tiếng rít chói tai.
Đỗ Duy vẫn chìm sâu trong bóng tối, chạy không nhanh cũng không chậm.
Cuối cùng hắn cũng đã đến bên cánh cổng.
Tuy nhiên, cánh cổng ban đầu đã biến mất, thay vào đó là một hố sâu khổng lồ, tối và sâu, nhìn không thấy đáy.
Có dấu tay đẫm máu trên mép hố.
Sự tồn tại mà Đỗ Duy nhìn thấy ở lối vào Ngôi nhà kinh dị, dường như đã leo lên từ tầng hầm thứ hai.
Nhưng bây giờ, hắn muốn nhảy xuống.
Bảo Tàng Sáp vốn đã hỗn loạn.
Đỗ Duy đứng trước hố, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Sau đó, hắn cất khẩu súng kíp, lôi zippo và phong thư ra, rồi nhảy xuống.
Trong phút chốc, hắn bị cái hố nuốt chửng, và biến mất trong bóng tối.