Trong phòng, ác linh nhìn chòng chọc vào Đỗ Duy, ánh mắt tràn ngập ác ý trần trụi.
Có một bóng đen lớn bao trùm phía sau của nó, còn kèm theo âm thanh kỳ quái, nghe như thể có vật gì đó rơi trên mặt đất.
Đỗ Duy biết rất rõ đó là chuyển động của những con búp bê kỳ dị đó.
Bởi vì, sau khi dùng tấm vải trắng để đối phó với ác linh phủ lên ác linh búp bê Annabelle, một cảm giác quỷ dị khác thường tuỳ ý lan tỏa.
Rõ ràng, chỉ tấm vải trắng là không đủ để kiềm chế Annabellele, hoặc có lẽ bản thân nó còn bất thường, kinh khủng hơn.
Đối mặt với người phụ nữ bên trong cửa.
Không có âm thanh, không ai nhúc nhích.
Nó không di chuyển, Đỗ Duy cũng không di chuyển, cứ giằng co như vậy.
Có vẻ như, trò chơi 123 người gỗ không được phép nhúc nhích này vẫn đang tiếp diễn.
Nhưng Đỗ Duy biết không phải như vậy, sự cân bằng đã bị phá vỡ, vì vậy các quy tắc xây dựng trên sự cân bằng đương nhiên không thể tiếp tục có hiệu lực.
Sau khi sự cân bằng bị phá vỡ, sức mạnh của Annabelle đã chiếm ưu thế.
Hắn cho ra một kết luận, đồng thời rất hiếu kỳ diễn biến kế tiếp sẽ thay đổi như thế nào.
"Sẽ bị tiêu diệt sao?"
Cho dù dùng hết tất cả thủ đoạn hiện giờ, Đỗ Duy cũng khó có thể tiêu diệt một ác linh. Trong hầu hết các trường hợp, hắn chỉ có thể phân tích ra môi giới và quy tắc để bảo vệ an toàn của chính mình.
Trừ khi rơi vào đường cùng, chỉ khi nắm chắc chắn thành công hắn mới ra tay.
Điều kiện đã biết là – ác linh có thể chống lại ác linh.
Nhưng sau đó, Đỗ Duy liền thất vọng.
Trong bóng tối, ác linh kia dường như đã từ bỏ ý định tiếp tục cuộc đối đầu.
Đỗ Duy chỉ có thể đứng nhìn, cơ thể gớm ghiếc của ác linh bị nước thánh ăn mòn, rất nhiều nơi lòi cả xương cốt màu nâu chậm rãi lùi lại, biến mất ở trong bóng tối.
Nó đi rôi...
"Thật đáng tiếc."
Đỗ Duy cảm thấy có chút tiếc hận, nếu có thể nhìn thấy ác linh tiêu diệt ác linh, tương lai có thể có cách khác đối phó với loại tình huống này.
Bao gồm cả lời nguyền chẳng biết vì sao lại dính, từ The Nun.
Theo y như lời của Cha Tony, sự khủng bố của The Nun còn kinh khủng hơn cả ác linh. Nó thậm chí có thể lan truyền nguyền rủa qua lời nói, ngôn ngữ, thông tin và cả nhận thức.
Chỉ cần đọc tên, là có thể cảm ứng được nguyền rủa.
Tất cả những cảm xúc tiêu cực, bao gồm sợ hãi, hoang mang,… sẽ trở thành căn nguyên sức mạnh của nó.
Giáo hội nghi ngờ rằng đó là một sự tồn tại khủng khiếp do người nào đó vô tình chạm vào, thậm chí không thể chắc chắn liệu đó có phải là một ác linh hay không.
Có tới 200 người bình thường đã chết trong tay của nó.
Để đối phó nó, giáo hội đã cử 6 tốp, tổng cộng 13 Người Đuổi Quỷ ưu tú đến để đối phó với nó, bao gồm cả một người đã sử dụng một số phương pháp không rõ để kiềm chế nó.
Từ đầu đến cuối, Đỗ Duy không hề thả lỏng cảnh giác, luôn duy trì sự tỉnh táo, hoàn thành giao dịch với Cha Tony, điều tra xe buýt, hay đến tìm Annabelle, tất cả đều nhằm tìm cách giải quyết vấn đề này.
Có thể coi như một cán cân: Người Đuổi Quỷ đến tuần này có thể tính là một quả cân, còn ác linh là quả cân còn lại ở dĩa bên kia.
"Đã đến lúc rời đi."
Đỗ Duy thở ra một hơi khó nhọc, và nhìn xuống Annabelle đang được quấn trong tấm vải trắng.
Có thể thấy rõ hình dáng của nó.
Có kích thước khoảng 40 cm, tóc tết 2 bím đuôi ngựa, chân tay rất nhỏ, trông rất không cân đối.
"Nó đang giãy giụa..."
Có một lực lượng vô hình, cố gắng vén tấm vải trắng bao bọc nó lên, loáng tháng, có thể nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt người.
Chi chít, khiến người ta theo bản năng cảm thấy khó chịu, ghê tởm.
"Dường như có rất nhiều linh hồn ở trong đó?"
Đỗ Duy có chút bất ngờ, nhưng cũng đã thông suốt vấn đề.
Trong Ngôi nhà kinh dị có nhiều người chết như vậy, dù là du khách hay nhân viên, chắc chắn sẽ nảy sinh một số hiện tượng dị thường.
Có vẻ như linh hồn của những người này sau khi chết, về cơ bản đều ở bên trong Annabelle.
"Nếu cho mày đủ thời gian, mày có thể huỷ diệt cả thành phố."
Đỗ Duy đã xem thông tin về ác linh trong quyển sổ, trong đó có ghi: trong nhiều nền văn hóa, búp bê tượng trưng cho sự kỳ dị.
Một số con thậm chí có thể thu hút những linh hồn xấu xa thuần túy và những ác linh.
Sau lưng hắn, trong ngôi nhà đó, ẩn nấp trong bóng tối, phát ra tiếng động càng lúc càng lớn.
Sột soạt sột soạt ...
Có thứ gì đó sắp đi ra ngoài.
Đỗ Duy liếc nhìn về phía sau, rồi nhìn Annabelle.
Mở ba lô ra, giờ chỉ còn nửa lọ bột xương, một cuốn sách về ác linh.
Hai chai nước thánh đầy đã được sử dụng hết.
Và vì thế……
Nhìn chằm chằm vào nửa lọ bột xương trong khoảng 5 giây, hắn đưa tay lấy bột xương ra, vặn mở nắp lọ.
[Hàng năm giáo hội sẽ phân bổ một số lượng nhất định loại vật này cho Người Đuổi Quỷ, nhưng đôi khi sẽ hết hàng. Đề nghị con đốt xong mới sử dụng, nếu không, nó chỉ mạnh hơn nước thánh một chút]
Đây là nguyên văn những lời của Cha Tony.
Tiếp đó, Đỗ Duy không do dự, trực tiếp đổ nửa lọ bột xương còn lại lên tấm vải trắng.
Tếng xì xì vang lên...
Cũng giống như cảnh nước thánh chạm vào ác linh trước đó, một làn khói trắng bốc lên từ dưới tấm vải trắng như bị axit sunfuric ăn mòn.
Tất cả khuôn mặt đều trở nên vô cùng dữ tợn, đau đớn há miệng ra, tuy im lặng, nhưng lại khiến người ta nghĩ tới tiếng la hét thảm thiết.
Sau đó, như thể một con đỉa gặp phải muối, tất cả các khuôn mặt từ từ tĩnh mịch, tấm vải trắng bị căng phồng cũng trở lại hình dạng ban đầu.
Hắn biết, đây chỉ là tạm thời ...
Đỗ Duy vô cảm, tiện tay quấn thật chặt Annabelle.
Hắn thắt một nút khác, nhét vào ba lô rồi kéo khóa lại.
Sau đó, quay lưng lại, hắn đi về phía lối ra.
……
Cùng lúc đó.
Bối cảnh của Ngôi nhà kinh dị được chia thành hai tầng trên mặt đất và dưới lòng đất.
Trên mặt đất có những tràng cảnh đáng sợ nhất, còn dưới lòng đất thì tương đối thô sơ hơn, chỉ có ba cảnh: Búp Bê Tử Vong, Ma nữ đòi mạng và Ác Mộng Phố Elm.
Trong số đó, Ác Mộng Phố Elm và lối ra ở cùng một vị trí.
Chỉ cần đi qua Ác Mộng Phố Elm, đi tới tận trong cùng, bạn có thể đi thang máy trở lên mặt đất, kết thúc cuộc phiêu lưu ly kỳ trong Ngôi nhà kinh dị.
Ở ngay giữa Ác Mộng Phố Elm.
Dưới ánh đèn mờ ảo, một người đàn ông da trắng mặc đồng phục sinh viên với gương mặt tái mét, run rẩy nhìn những kiến trúc được dựng ở hai bên con phố,.
"Mẹ kiếp, tại sao mình lại ở đây, mình đang quay trở về..."
Vì quá căng thẳng, Bob nuốt nước bọt ừng ực, lúc này gã hoàn toàn suy sụp.
Sau khi Lisa người bạn thân nhất của cô đều biến mất một cách kỳ lạ, Bob nhận ra có điều gì đó không ổn.
Gã cảm thấy hình như có thứ gì đó dơ bẩn trong Ngôi nhà kinh dị này.
Quỷ ... hay ác linh...
"Lẽ ra mình nên nghe lời của người đàn ông châu Á đó ..."
Bob khổ sở thì thầm.
Nhìn con phố tối tăm và đầy ma quái, Bob cảm thấy tuyệt vọng.
Vừa rời khỏi ngôi nhà ma kiểu Nhật, gã lập tức chạy về ngay, dùng toàn bộ sức lực.
Nhưng ngay sau khi đi qua một hành lang tăm tối, gã phát hiện, thứ ngay trước mắt không phải là cánh cửa lúc mới tới, mà là Ác Mộng Phố Elm. Nơi được cho là nằm ở tầng hầm của Ngôi nhà kinh dị, và là mối tràng cảnh đáng sợ cuối cùng.
"Ở đây cũng có quỷ sao?"
Mặt Bob vô cùng khó coi, tái mét như thể mất máu quá nhiều.
"Nếu có thể đi ra ngoài, mình thề, cả đời này sẽ không bao giờ tới nơi ma quái như này nữa!!!"
Gã lẩm bẩm một mình, nhìn xung quanh với đôi mắt kinh hoàng.
"Có lẽ mình nên tìm thang máy để rời đi. Mình nhớ trong tờ hướng dẫn có ghi rằng thang máy ở cuối Ác Mộng Phố Elm."
Đúng như tên gọi, Ác Mộng Phố Elm là một con đường ma ám, đi thẳng một mạch, nhưng vì vấn đề ánh sáng nên hầu hết đều bị khuất trong bóng tối.
Đây là một hiệu ứng do các nhân viên của Ngôi nhà kinh dị cố tình sắp đặt.
Những thứ Bob nhìn thấy càng khiến gã sợ hãi hơn, không thể phân biệt được mình đang ở đâu.
Là ở giữa?
Hoặc ở hai đầu con phố?
Gã rất rối, theo bản năng không muốn đi xa hơn. Nhưng gã cũng biết trong trường hợp này, tìm lối ra và rời đi là lựa chọn đúng đắn nhất.
Nhưng vào lúc này ...
Gã mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Có dáng người mảnh khảnh, nhưng có vẻ như bị trật khớp, và bước ra từ trong bóng tối với tư thế kỳ lạ ...
"Này, Lisa..."