Mục lục
Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẫn trong giấc mơ.

Ý thức của Freddy có chút mông lung, cảm giác như đã trải qua một giấc mộng dài.

Trong giấc mơ, nó dường như đã đạt được một thỏa thuận không thể cho ai biết với một ác quỷ đáng sợ nào đó.

Ác quỷ không cho nó biết nội dung cụ thể của giao dịch.

Lắc lắc đầu.

Freddy vẫn còn hơi choáng.

Nó ngơ ngác nhìn vào khoảng tối trước mặt, cố gắng nhớ lại nội dung cụ thể của "giấc mơ", nhưng không thể.

Sau đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nó: "Tại sao tôi lại có cảm giác quen thuộc, như thể tôi cũng từng tạo ra giấc mộng..."

"Chờ đã? Tôi? Tôi là ai?"

Freddy thì thầm.

Lúc này, một giọng nói khiến nó theo bản năng chán ghét vang lên: "Này, mất trí nhớ rồi à?"

"Ồ, thật tuyệt."

"Anh nói cho chú biết, chú là Freddy, là nô lệ của anh."

Theo hướng của âm thanh, Freddy nhìn thấy chiếc smartphone lơ lửng gần đó.

Đột ngột, Freddy rùng mình lắc đầu: "Ryan, mày điên rồi, đừng có nói dối tao, tao không mất trí nhớ, chết tiệt... chết tiệt."

Vừa mới tỉnh táo đã lập tức chửi bới.

Freddy chỉ vào điện thoại nói: "Xéo đi Ryan, mày còn muốn toa làm nô lệ cho mày. Cứ mơ đi!!"

Qua điện thoại, Ryan tức giận nói: "Được lắm, mày... mày còn dám mắng tao, mày có biết Ryan là nam tước mà đích thân Chủ nhiệm Đỗ Duy sắc phong không, sao mày lại dám nói chuyện với tao như thế?"

"Mày chờ đó."

"Phút..."

Một ngụm đờm trực tiếp bay ra khỏi điện thoại, phun ra ngay mặt của Freddy.

Freddy lập tức suy sụp.

"Thằng khùng Ryan, tao đã giao dịch với Đỗ ma quỷ, mày làm sao có thể đối xử với tao như thế?"

"Mặc dù tao không thể nhớ được nội dung của cuộc giao dịch, nhưng giờ tao cùng phe với bọn mày."

"Chúng tao cùng phe, mày có hiểu cùng phe là gì không?"

Ryan nghi ngờ hỏi: "Cùng phe? Chúng ta cùng phe sao?"

Freddy nói: "Sao lại không? Tao đã giao dịch với Đỗ ma quỷ, còn có thể khác phe sao? Mày không biết tính tình của hắn sao?"

Bây giờ, ngoại trừ nội dung của cuộc giao dịch, Freddy đã nhớ lại hết mọi chuyện lúc trước.

Dù sao, nó không bị mất trí nhớ.

Sau đó, Freddy lại cầu xin: "Ryan, ba Ryan, con cầu xin ba. Ba hãy xem như con giờ còn có giá trị với Đỗ ma quỷ, xin hãy đối xử với con tốt hơn một chút, đừng dùng ngôn ngữ xúc phạm, rồi khạc đờm vào con nữa được không?"

Nhưng vừa nói xong, tiếng giễu cợt khinh thường của Ryan vang lên ở đầu dây bên kia.

"Cứ như mày có tư cách từ chối."

"Đủ rồi, đừng nói nhảm với tao, tao là quý tộc Ryan, éo có chuyện để nói với lũ hèn mọn như mày."

"Giờ mày đã giao dịch với chủ nhiệm, vậy mày là nô lệ của chủ nhiệm."

"Còn Ryan tao, là một nam tước do đích thân chủ nhiệm sắc phong, mày gần như là nô lệ của tao."

"Đây được gọi là bóc lột giai cấp."

Nói xong, Ryan ngạo nghễ đệm thêm: "Chỉ cần mày còn là nô lệ của tao, tao sẽ tiếp tục tra tấn mày, bằng không toa làm sao có thể chứng tỏ sự ưu việt của giai cấp quý tộc."

Freddy ngẩn người: "Tao thật là ngốc, sao có thể đồng ý giao dịch với Đỗ ma quỷ, sao lại phí công lý luận với một thằng điên."

"Ai......"

Nó thở dài, ngã khuỵu xuống đất.

"Nào, hành hạ tao đi..."

"Mày có bản lĩnh thì hành hạ chết tao đi..."

Bây giờ, đến lượt Ryan bị sốc.

Gã hít một hơi, ghê tởm nói: "Mày thật rẻ tiền..."

Freddy nói với đôi mắt đỏ hoe và ngấn lệ: "Tất cả đều không phải là do chúng mày bức sao... Tao thực sự muốn chết, chẳng phải tôi đã giết rất nhiều người khi còn là một ác linh sao? Tao biết sai rồi... sao lại còn hành hạ tao nữa.”

"Ác linh ác mộng Freddy, lại đang sống trong địa ngục trần gian..."

...

Ngày hôm sau, vào lúc 1 giờ chiều.

Nhà ga đường sắt lớn nhất phía bắc Thụy Sĩ.

Sắc trời khá u ám, cơn mưa phùn buông xuống mang theo chút se lạnh.

Nhiều người đi đường cầm ô hoặc quấn chặt áo, xếp thành hàng bước vào ga.

Một người đàn ông mặc đồng phục linh mục màu đen gấp chiếc ô trong tay, khi ngẩng đầu lên, hắn lộ ra khuôn mặt hơi tái nhợt, lạnh lẽo.

"Tôi ghét những ngày mưa."

Đỗ Duy lẩm bẩm, bèn đi về phía bên trong nhà ga.

Tình trạng hiện tại của hắn không tốt lắm.

Sau khi rời khỏi dãy núi Ustengrav, hắn dùng thân phận của ác linh Đỗ Duy mạnh mẽ đồng hoá cái cân vàng, đằng sau nó là Kimaris, một trong 72 Ma Thần của Solomon.

Hắn không biết nhiều về những thông tin liên quan đến Ma Thần.

Nhưng cuộc chiến đã bắt đầu.

Song tình trạng sức khoẻ của Đỗ Duy hiện giờ thật khá tệ.

Gánh nặng của ác linh Đỗ Duy đối với thân thể quá lớn.

Cơ thể hắn đã mất đi 1/5 lượng máu.

Ngoài ra, có một số vết thương ngoài da.

Sau khi rời khỏi dãy núi Ustengrav vào ngày hôm qua, Đỗ Duy đã đến bệnh viện gần nhất để điều trị.


Lẽ ra hắn phải tĩnh dường một thời gian, nhưng bản năng mách bảo rằng thời gian của hắn sắp hết.

Mối đe dọa của đồng hồ cổ khiến hắn cứ như bị kim châm trên lưng, không thể dừng lại một giây.

Bởi một khi đã dừng lại, đợi đến lúc chính thức chiến đấu, sẽ khiến cơ hội chiến thắng trở nên nhỏ hơn.

Ngay cả khi rất khó để chống lại...

...

Ngồi bên cửa sổ toa tàu.

Đỗ Duy ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn chọn vị trí chỉ có mình hắn, nên không ai quấy rầy.

Nghĩ thầm: Kim đồng hồ, mặt nạ, những hoa văn này đều đại diện cho các vị Ma Thần khác nhau, tương tự hắn cũng đã đạt được những năng lực khác nhau. "

"Cân vàng cũng nên có một loại năng lực."

"Chỉ là hiện tại không dùng được."

"Bởi vì tôi cần phải trở nên mạnh hơn, hoặc là để cho ác linh Đỗ Duy nhanh chóng khôi phục đến đỉnh phong, nhưng như vậy sẽ tăng thêm gánh nặng cho cơ thể, sẽ khiến tôi nhanh hơn."

"Có lẽ tôi nên đổi cách suy nghĩ, tìm một số người giúp đỡ."

"Vanity là một lựa chọn tốt..."

"Còn cả Matthew, nếu tôi có thể giả vờ giống công tước hơn, có lẽ tôi có thể lừa lão, kéo lão đi chiến đấu với những Ma Thần đó."

Tình hình càng tồi tệ hơn, Đỗ Duy lại càng bình tĩnh, hắn biết tất cả những khuyết điểm của mình và cách bù đắp nó.

"Mercer ở trong Vanity. Chỉ cần tôi gặp lại hắn trong thân phận của ác linh Đỗ Duy, tôi có thể biến hắn thành áo khoác của tôi."

"Nó tương đương với việc tạo ra một gián điệp hoàn hảo thuộc về tôi."

"Về phần Matthew, tôi cần phải có thân phận công tước, hoặc hiểu rõ hơn về tồn tại từ thời đại Victoria này."

Nghĩ đến đây, Đỗ Duy bèn kéo quần áo của mình ra, có một dải băng lớn màu trắng quấn quanh cơ thể, có thể nhìn thấy lờ mờ những vết máu đông lại.

Lấy ra một lá thư từ kẹp trong quần.

Đỗ Duy tháo nó ra và hỏi: "Cổng địa ngục, nó thật sự có thể cho tao câu trả lời sao?"

Bên trên xuất hiện một dòng chữ: [Vâng, thưa chủ nhân, nó sẽ cho ngài biết những gì ngài muốn biết, nhưng mỗi cánh cổng đều khác nhau, cách họ đáp trả ngài cũng không giống nhau.】

[Hơn nữa, đằng sau cánh cổng địa ngục vô cùng nguy hiểm, ngài có chắc thật sự muốn đi?】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK