Vào buổi chiều.
Kế hoạch dội nước bẩn vào Giáo phái Vidar cũng đã đi đi vào quỹ đạo.
Vì vậy, cần phải biết động thái của đạo Vidar, hoặc chúng đã làm gì để có thể bôi đen.
Tất nhiên……
Giáo phái Vidar không cần phải bôi đen nữa. Chúng vốn đã đen rồi.
Đối với Đỗ Duy, hiện tại hắn có nhiều cách để lấy được thông tin của Vidar.
Ba vợ tương lai Lawrence Wittbach là một người giúp đỡ tốt.
Nhưng so với ba vợ tương lai...
Đỗ Duy còn biết một người hiểu rất rõ Giáo phái Vidar.
Hơn nữa, mục tiêu chiến lược của mình và anh ta hoàn toàn giống nhau.
...
"Tom? Anh đang ở đồn cảnh sát hay khu đèn đỏ. Tôi có chuyện cần anh giúp đỡ."
"Hả? Người anh em muốn làm gì? Đừng nói với tôi lại có chuyện xấu xảy ra ở New York."
"Không. Đây là về Giáo phái Vidar, tôi muốn biết chúng đang làm gì."
"Vậy sao, đơn giản thôi. Sau khi giải quyết xong chuyện ở đây tôi sẽ đến đồn cảnh sát. Chúng ta hãy gặp nhau ở đồn cảnh sát. Rất nhiều thông tin tôi thu thập được đều nằm trong tủ hồ sơ."
"Được rồi, nhưng chỗ anh có chuyện gì vậy? Anh đang ở khu đèn đỏ à?"
"Anh trai tốt, trong mắt anh, tôi chỉ đến những nơi như khu đèn đỏ thôi sao?"
"Không phải?"
...
Nửa giờ sau.
Sở cảnh sát thành phố New York.
Bên trong văn phòng cảnh sát trưởng của Tom.
Đỗ Duy lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, đợi Tom đến.
Cửa văn phòng được đẩy ra, Tom đổ mồ hôi nhễ nhại mang theo một tập tài liệu bước vào.
Vừa vào cửa, anh bèn ném tập tài liệu lên bàn cà phê, rồi lau mồ hôi trên đầu: "Xin lỗi, tôi đến muộn, nhân viên ngân hàng phiền phức quá, mỗi lần đều mất rất nhiều thời gian."
Vừa nói anh ta vừa lấy trong túi ra một bao thuốc, ném cho Đỗ Duy.
Nó đã là một thói quen bất biến.
Đỗ Duy cầm lấy điếu thuốc, châm lửa, thản nhiên hỏi: "Anh làm gì ở ngân hàng?"
Tom ngồi lên ghế, gác chân lên bàn cà phê, và nói với vẻ khó chịu: "Ồ, chẳng phải lúc trước anh bạn của tôi ở Yard đã chết trong tay của ác linh sao, và một số cấp dưới của tôi đã hy sinh lúc làm nhiệm vụ. Tiền trợ cấp không đủ cho gia đình họ sống, nên tôi phải lấy tiền lương của mình để gửi thêm."
"Tháng này tôi lại hết tiền rồi."
Nghe vậy, Đỗ Duy không thể không nhìn Tom thật kỹ.
Hắn biết là cảnh sát trưởng thành phố New York, thu nhập hàng tháng của anh ta vào khoảng 300.000 USD.
Mà Tom đã từng phàn nàn rằng trong giấc mơ của anh ta chính là kẻ vừa có lương là tiêu sạch ngay.
Khi đó mình vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao đi nữa cả tháng trời, bất kể ngày đêm, cũng không thể tiêu nhiều tiền như vậy.
Không ngờ Tom đã dùng phần lớn thu nhập của mình để bù đắp cho người thân của những cảnh sát đã hy sinh lúc làm nhiệm vụ.
Phải thừa nhận, Đỗ Duy cảm thấy hắn đã đánh giá thấp Tom.
Người đàn ông luôn tự xưng là "anh em tốt" này không hề vô tâm như vẻ bề ngoài.
"Nếu thiếu tiền, tôi còn một ít, có thể hỗ trợ anh."
Giọng điệu của Đỗ Duy có phần thoải mái.
Tom nghe vậy thì ngạc nhiên gãi đầu, rồi nhanh chóng xua tay: "Không cần đâu, tuy rằng tháng này tôi lại nghèo, nhưng còn chưa cần anh hỗ trợ. Cho dù anh có hỗ trợ, chắc chắn tôi cũng sẽ đến khu đèn đỏ tiêu xài, tháng sau lại trắng tay."
"Hơn nữa tôi có cách để kiếm tiền, đừng lo lắng cho tôi."
Đỗ Duy trở nên tò mò: "Anh có thể làm gì?"
Có vẻ như Tom không phải là người có thể kiếm được tiền.
Anh ta không có khả năng nào khác ngoài việc làm một cảnh sát.
Ngoài trừ thể lực quá mạnh mẽ, nhưng chỉ chuyên dành cho phụ nữ.
Không phải...
"Đừng nói với ta, anh được những người phụ nữ giàu có ở tầng lớp thượng lưu bao nuôi..."
Đỗ Duy nhìn Tom với ánh mắt kỳ lạ.
Điều này khiến Tom cảm thấy khó chịu.
Hắn vội lắc đầu nói: "Tôi từng làm chuyện đó, nhưng bọn nhà giàu chơi quá dữ dội, tôi gánh không nổi."
Sau đó, Tom nhìn khắp bốn phía, đảm bảo rằng không có ai đang nghe trộm bên ngoài.
Sau đó hắn nói nhỏ với Đỗ Duy: "Thật ra, mỗi lần hết tiền, tôi đều dẫn thuộc hạ đi quét khu đèn đỏ để kiểm tra xem những người đó có trốn thuế hay không."
"Những kẻ ở nơi đó rất xấu xa, bọn chúng không muốn làm mọi thứ tồi tệ hơn, vì vậy mỗi lần... điều sẽ…, anh hiểu..."
Đỗ Duy không nói nên lời, bất lực nói: "Tôi không hiểu anh..."
Tom nhún vai đầy tự hào: "Ka ka, dù sao thì Tom của tôi cũng dành nửa đời người ở khu đèn đỏ. Đời này anh không thể hiểu được tôi."
Trong khi nói chuyện... Tom cũng bước tới tủ tài liệu.
Sau khi ấn khóa vân tay, một tập hồ sơ đã được lấy ra.
"Đây là những hoạt động của Giáo phái Vidar. Tôi đã thu thập rất nhiều thông tin về chúng, bao gồm cả tổng bộ của chúng ở đâu và có bao nhiêu giáo đồ."
Đối với Tom, hắn thực sự rất ghét Giáo phái Vidar.
Cái chết của cô hàng xóm xinh đẹp lần trước suýt khiến anh ta bị liệt dương.
Chuyến đi Ba Lan vừa rồi, gián tiếp khiến anh trở nên liệt dương.
Nếu không nhờ người anh em tốt giúp đỡ, Tom cảm thấy rằng đời mình coi như xong, thế giới sẽ chìm trong bóng tối.
Niềm vui làm đàn ông không còn nữa.
Về việc ai ghét Giáo phái Vidar nhất, trước mặt Tom, ngay cả Đỗ Duy cũng phải đứng sang một bên.
Vì vậy, hắn không nghi ngờ tính xác thực của hồ sơ.
Hắn mở nó ra ngay lập tức.
Trang thứ nhất viết những tin tức sau:
[Năm 1980, Vidar xâm nhập vào các thành phố lớn, vào ngày 14 tháng 9, cuộc huyết tế đầu tiên diễn ra ở Yard]
[Ở Colorado vào năm 1984, Vidar đã mang đi mười mấy đứa bé, sau đó chẳng biết đã đi đâu]
...
[Vào đầu thế kỷ này, một vụ hỏa hoạn đã xảy ra tại Bệnh viện Phụ sản và Phụ khoa Maria ở Essegrin. Các em bé đều bị Vidar bắt đi, kế hoạch tạo ra ác linh bắt đầu]
[Hai mươi năm sau, chuyện này đã được Người Đuổi Quỷ Đỗ Duy, và cảnh sát Tom hợp tác giải quyết. Chuyện này đã kết thúc, nhưng vẫn còn nhiều đứa trẻ chưa được xác định được bị che giấu trong những thành phố nào đó]
[Vào tháng 5, cái chết của Roy đã gây ra một loạt các sự kiện tiếp theo, với hơn 20 giáo đồ Vidar thương vong]
[Vào tháng 6, người thừa kế của gia tộc Victor gia nhập Giáo phái Vidar, với 174 người chết, những giáo đồ còn lại bị giam trong nhà tù dành cho phụ nữ]
[Vào tháng 6, tại Ba Lan, Vidar mưu đồ lấy thứ gì đó, hơn hai trăm người đã thương vong]
[Vào ngày 15 tháng 6, cảnh sát trưởng Tom đã tiến hành một cuộc điều tra và phát hiện ra rằng Vidar đang hoạt động ở thành phố Sikelin. Vụ việc bị nghi ngờ là có liên quan đến sự kiện Vidar ở New York báo thù trước đó, xảy ra rất nhiều thương vong.]