Chiều ngày 30/6.
Tại lối vào nhà thờ Bắc Brook, thành phố New York.
Hai người Tom và Cha Tony đứng tại chỗ, nhìn về con đường xa xăm trước mắt.
Họ đang đợi Đỗ Duy.
"Cha nói đi, lần này người anh em của con trở lại, có phải có thể diệt lũ Vodun rồi không?"
Tom bực bội nói, mặc dù anh ta biết lý do khiến mình đột ngột không làm tình được là do ám thị tâm lý mất hiệu lực, anh ta cần 'nạp điện'.
Nhưng sau cùng, anh ta không thể làm tình nữa sau một bữa tiệc của Vodun.
Anh ta thẹn quá hoá giận.
Cha Tony vô cùng cảm thông liếc nhìn Tom, dịu giọng nói: "Đỗ Duy không nói cần phải đối phó với Vodun, cậu ấy chỉ quan tâm đến sự an toàn của chúng ta, và tình hình ở New York."
Nói đến đây, lại thêm một câu: "Nhưng cậu ấy đã hỏi Cha một câu rất kỳ lạ."
Tom buột miệng hỏi: "Câu gì vậy?"
Cha Tony rất nghi ngờ nói: "Ừm... nói thế nào nhỉ, cậu ấy hỏi Cha xem người của Vodun có ý đồ tấn công cậu ấy không."
"Sau đó Cha nói với cậu ấy là không, cậu ấy đã thở dài tiếc nuối, thật kỳ quái."
Tom cau mày nói: "Vodun chưa từng tiếp xúc với anh ta, sao lại muốn tấn công cho được, hiện tại anh em tốt của con là giám mục, Vodun cũng không dám làm gì hắn."
Tuy Tom không phải giáo sĩ, nhưng thường xuyên cặo kè Cha Tony tới khu đèn đỏ, tai nghe, mắt thấy, anh ta cũng dần hiểu hơn về mối quan hệ giữa các giáo phái lớn.
Tấn công giám mục của giáo hội, đặc biệt là giám mục trẻ tuổi như Đỗ Duy, khoan nói có thể thành công hay không, chỉ riêng sự tức giận của giáo hội đã đủ cho các giáo phái bình thường không thể chịu nổi.
Cha Tony giang tay ra nói: "Cha không biết cậu ấy đang nghĩ gì. Dù sao thì cậu ấy luôn bí ẩn và khó đoán."
Tom gật đầu đồng ý, định nói tiếp, nhưng sau đó một chiếc taxi chạy nhanh qua và dừng lại ở lối vào của nhà thờ.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra. Hai người thấy Đỗ Duy bình tĩnh bước xuống.
"Chào buổi chiều."
Hắn nói, đồng thời trả tiền taxi cho tài xế rồi tiện tay đóng cửa.
Tom và Cha Tony thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy Đỗ Duy, bọn họ cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Dẫu sao Đỗ Duy là người chịu trách nhiệm về sự kiện ác linh ở New York, chứ không phải ai khác.
Tom lập tức ra đón: "Anh bạn tốt, hoan nghênh anh trở về."
Cha Tony cười nói: ''Đỗ Duy, cậu ăn cơm chưa? Hay là chúng ta tìm một nhà hàng cùng ăn một bữa?"
Đỗ Duy lắc đầu với hai người họ, nói: "Lần này tôi không thể ở lại lâu, chủ yếu là vì muốn gặp hai người, nhân tiện xử lý chuyện của Tom, sau đó tôi phải rời khỏi đây để đến Essegrin."
Trên thực tế, lần này hắn trở về để sạc điện cho Tom, người anh em tốt của mình; giúp anh ta khôi phục năng lực sinh lý chỉ là mục đích thứ yếu.
Mục đích chính là để xem xét tình huống của đồng hồ cổ. Tom và Cha Tony rất thất vọng khi nghe điều này. Mối quan hệ của họ với Đỗ Duy rất tốt, cũng thường xuyên tiếp xúc.
Nhưng Đỗ Duy gần đây quá bận rộn, thường xuyên chẳng thấy mặt, điều này khiến cho bọn họ có phần không vui. Nhưng bọn họ cũng biết thân phận của Đỗ Duy hiện giờ đã khác với trước kia, nhất định phải giải quyết rất nhiều chuyện.
Nhưng lúc này, Tom cau mày vì nhận thấy trong quần áo của Đỗ Duy quấn rất nhiều băng.
Anh ta lo lắng hỏi: "Anh bị thương sao?"
Đỗ Duy gật đầu: "Chỉ bị thương ngoài da."
Tom đổi sắc: "Bị thương ngoài da cần quấn băng nhiều vậy sao? Sắc mặt còn tái nhợt, chắc anh đã mất rất nhiều máu, anh đã ăn chút gì chưa? Có cần tôi giúp không?"
Đỗ Duy xua tay nói: "Đây là việc của tôi, anh không giúp được. Lần này tôi trở về là để giúp anh giải quyết vấn đề kia."
Cha Tony ở bên nhìn hắn bằng ánh mắt rất khó chịu, Sở trưởng Sở Tài Phán, sao giáo hội còn để con đi mạo hiểm?"
Tom khó chịu nói: "Không phải giáo hội có rất nhiều Người Đuổi Quỷ sao? Lẽ nào bọn họ đều là rác rưởi, cho nên phải dựa vào anh?"
Đỗ Duy lắc đầu nói: "Bản thân giáo hội phải chịu rất nhiều áp lực, kể từ sự cố lần trước ở thành phố Massas, nhân lực không đủ. Hầu hết mọi người thậm chí không thể vào thành phố được, cho nên chỉ có thể để tôi làm."
"Nói nôm na, giờ không ai có thể giúp tôi."
Lúc này, Tom và Cha Tony không thể không im lặng.
Bầu không khí cũng trở nên nặng nề hơn. Họ đột nhiên có loại ảo tưởng rằng, họ chưa bao giờ thực sự hiểu được người đàn ông trước mặt. Dù quan hệ giữa họ rất tốt, nhưng ảo tưởng này khiến họ hơi khó chịu.
Một lúc sau, Tom không thể không nói: "Tôi giờ là người đứng đầu Sở Cảnh sát New York. Tôi có thể giúp anh chia sẻ vài chuyện được không?"
Cha Tony cũng nói: “Dù Cha đã ngoài sáu mươi nhưng nếu là công việc hậu cần, vẫn có thể hỗ trợ con rất tốt.”
Đỗ Duy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người. Hắn nhẹ giọng nói: "Tôi hiểu ý của anh, nhưng không cần lo lắng, nếu anh thật sự muốn chia sẻ áp lực cho tôi, thì hãy tiếp tục theo dõi Vodun. Lần sau tôi trở lại, sẽ tới giáo phái này xem xem."
Trên thực tế cũng đúng là vậy. Trước đó, Alvin Dawkwe đã để lại di sản cho Đỗ Duy, ngoài những ác linh bị nhốt trong cánh cửa, còn có liên quan đến kế hoạch nằm vùng của giáo hội.
Nhiều tổ chức giáo phái, có thứ tương tự như máu của Jesus.
Giáo hội đã cài nằm vùng để thu thập những thứ này, muốn giải quyết tất cả các ác linh.
Nhưng Đỗ Duy tiếp xúc với thông tin ngày càng nhiều, hắn cũng biết những thứ này đều liên quan đến 72 Ma Thần của Solomon.
Hắn cũng muốn sưu tập một ít, để xem liệu nó có thể là lá bài tẩy mới hay không.
Khi Cha Tony và Tom nghe thấy điều này, họ gật đầu.
Họ đồng thanh nói: “Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ giúp bạn làm tốt.”
Không hỏi lý do, vì với mối quan hệ giữa họ, điều đó là không cần thiết.
Đỗ Duy mỉm cười gật đầu, đồng thời đi tới chỗ Tom nói: "Không biết bao lâu nữa tôi mới trở lại, chúng ta mau bắt đầu đi."
"Vấn đề của anh chủ yếu nằm ở bóng ma tâm lý. Tôi có thể cho anh một ám thị mạnh mẽ hơn, nhưng nó chỉ có thể kéo dài nhiều nhất là một năm."
"Còn nếu anh muốn giải quyết nó một lần và mãi mãi, thì anh cần phải trả một cái giá."
Tom ngạc nhiên hỏi: "Giá thế nào?"
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Là thế này, trên người tôi có rất nhiều thứ kỳ lạ. Một trong số đó là lá bài Joker có năng lực giúp mọi người hiện thực điều ước của mình, nhưng quá trình thực hiện điều ước có thể phát triển theo những cách anh không ngờ tới. Cho dù là tôi ước, anh cũng sẽ chia phải trả một phần của cái giá.”
"Anh có thể nghiêm túc cân nhắc."
Năng lực ước nguyện của Joker là một sức mạnh duy tâm. Nhưng quá trình thực hiện là không thể khống chế.
Tom suy nghĩ một chút, rất kiên định nói: "Trả giá là chuyện bình thường. Khi tôi được một người phụ nữ giàu có bao nuôi, tôi đã có giác ngộ này."
"Không phải chỉ là giá cả sao? Tôi không nghĩ rằng nó sẽ gây ra vấn đề với định hướng của tôi. Tôi không nghĩ nó quan trọng."
"Cứ làm tới đi người anh em tốt! Tôi muốn một lần giải quyết, mãi mãi yên bình!"