Sau khi Phong thư ký vào khế ước bán thân, nó từng nói với Đỗ Duy rằng có một cây bút ở trong Twilight.
Ngay khi nó được tạo ra, cây bút đã viết ra quy tắc.
Nó là tài sản thuộc về Twilight.
Và giờ, trong mật thất nơi Matthew vừa vào, cây bút lông xuất hiện chính là thứ được Phong thư đề cập.
Nhưng nói một cách chính xác, thứ này không phải bút lông ngỗng, nó có một cái tên.
"Cây bút của Malphas, ta muốn biết Victoria’s Secret mà Ryan, rốt cuộc là thứ gì."
Matthew duỗi tay cầm bút lên.
Hơi thở lạnh lẽo từ trên cơ thể lão, dần dần xâm chiếm khắp phòng.
Khoảnh khắc lão cầm cây bút lông ngỗng Malphas, dường như có thứ gì đó trong mật thất đã sống lại.
Matthew dường như nhìn thấy một thứ gì đó trong bóng tối, mở mắt ra, có thể xâm nhiễm mọi thứ.
Chỉ có một con mắt.
Sâu lắng mù mịt, không còn từ ngữ nào có thể diễn tả được nỗi kinh hoàng mà Matthew cảm nhận.
Tất cả ngôn từ đều thiếu sót.
Lão không thể hiểu đôi mắt đó.
Nhưng khi ánh mắt đó nhìn lão, trái tim trong cơ thể của Matthew đột nhiên ngừng đập.
Khí tức cả người trở nên vô cùng hỗn loạn.
Trái tim đó là kết quả từ sự dung hợp nhất của lão.
Trong góc tối âm u ở đối diện, người đàn ông trung niên trông giống như thi thể, lồng ngực nhấp nhô với tần suất khó có thể phát hiện được.
Một trái tim ngừng đập. Chắc chắn sẽ kèm theo một trái tim khác hồi sinh.
Matthew không quan tâm đến điều đó.
Lão chăm chú cầm cây bút Malphas, viết vào khoảng không.
Dường như đang mô tả điều gì đó.
Nhưng dần dần, nước da của Matthew trở nên ửng hồng.
Đôi mắt mờ mịt.
Dường như đang nhìn thấy cảnh tượng rất khủng khiếp.
"Đ*!"
Matthew giận dữ hét lên: "Đây là Victoria’s Secret? Show trình diễn đồ lót? F*ck! F*ck! Ryan! Thằng tâm thần, tao không nên tin mày."
"Nếu không phải vì mối liên hệ của mày với Công tước, tao..."
"Tao rất muốn giết mày!"
……
Vào buổi chiều, tại nơi dẫn đến Dãy núi Ustengrav ở phía nam Thụy Sĩ.
Một chiếc ô tô màu đen đang lái trên đường cao tốc.
Đỗ Duy ngồi ở vị trí lái xe, nhìn dáng vẻ của dãy núi trập trùng dần hiện ra ở phía xa, trong mắt lóe lên một tia mong đợi.
Ở cái ghế bên cạnh, là 1 tấm bản đồ da người, mà ở trên đó, dãy núi được được đánh dầu bằng cách khoanh tròn.
Nơi đó sẽ có đích đến của Đỗ Duy cho chuyến đi này.
Sau cái chết của vị bác tước song tính, người ta nói rằng ông đã trở về từ địa ngục vào đêm trăng tròn, và mang theo 1 cái cân.
Cán cân đó có 50% xác suất để giết chết ma linh.
50% xác suất là giết chết chính mình.
Vô cùng mạnh mẽ.
Trong thời gian ngắn sắp tới, Đỗ Duy không thể trở thành ác linh Đỗ Duy, hắn cần một vật phẩm mạnh mẽ để bổ sung lá bài tẩy cho chiến thắng quyết định.
Bởi lẽ, cho dù là ác linh Đỗ Duy, trừ phi gặp phải thứ bị khắc chế như Pennywise, nếu không muốn giết một ma linh cũng phải tốn rất nhiều sức lực.
Bị thương là điều không thể tránh khỏi.
Điều quan trọng nhất là chỉ cần Đỗ Duy lấy được cái cân, hắn có lý do thích hợp để hẹn Mercer ra ngoài gặp hắn.
Mọi người ngồi xuống và nói về tương lai.
Chỉ cần tiếp xúc lâu hơn, sức mạnh của ác linh Đỗ Duy có thể tiếp tục thẩm thấu vào Mercer.
Sẽ không mất nhiều thời gian để hắn biến Mercer thành áo khoác của mình.
Phong thư bỗng chui ra từ trong túi của Đỗ Duy.
Vừa chui ra, nó lập tức la liếm.
【Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, chiếu vào Phong thư, phủ thêm sắc vàng. Nhưng không hiểu sao, Phong thư lại cảm thấy rằng mặt trời rất nhạt, đây có thể là một vấn đề nghiêm trọng.】
[Nhưng khi Phong thư nhìn thấy chủ nhân, Phong thư chợt thức tỉnh.】
[Ở trước ngài, ánh mặt trời rực rỡ chỉ có thể bị lu mờ.】
Đỗ Duy hờ hững liếc nhìn Phong thư: "Hình như tâm trạng của mày rất tốt?"
[Có thể đi theo chủ nhân, Phong thư mỗi ngày đều có tâm trạng vui vẻ, bởi vì Phong thư biết rõ chủ nhân sẽ bày ra mưu ma chước quỷ, chơi đùa thiên hạ trong lòng bàn tay.】
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Tao không muốn nghe lời nói bậy bạ của mày. Lúc tao giết Pennywise vào đêm hôm qua, mày đã nhìn trộm toàn bộ sao?"
【Cái gì? Mày đã giết kẻ phản bội Pennywise vào đêm qua? Sao Phong thư không biết?】
[Chủ nhân, năng lực của ngài thật sự khiến cho Phong thư kinh ngạc. Phong thư không biết ngài đã giết kẻ phản bội lúc nào, quả không hổ là ngài...]
Lúc này, Phong thư không ngừng run rẩy.
Nó cảm thấy cái này nên gọi là: làm bạn với vua, như làm bạn với hổ.
Đỗ Duy hài lòng gật đầu: "Mày rất giỏi, rất thông minh, rất có đầu óc. Thuộc hạ của tao phải nên như thế này."
Phong thư sững sờ.
【có thật không? Chủ nhân, ngài có thực sự nghĩ như vậy không?】
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Đương nhiên, tao nghĩ thật ra địa vị của ngươi và Cái Bóng có thể thay đổi. Cái Bóng rất giống một tên ngốc, nhưng mày thì trung thành và thông minh."
【Ngài... ngài rốt cuộc đã nhìn thấy sự trung thành của Phong thư. Phong thư thật sự rất cảm động, Cái Bóng chỉ là một kẻ não phẳng, nó hoàn toàn không hiểu cái gì là lòng trung thành.】
【Đừng lo lắng, từ nay Phong thư sẽ là chó săn số một của ngài.】
[Chẳng phải ngài sẽ đến Dãy núi Ustengrav để tìm cái cân mà Carlos mang ra từ địa ngục sao? Xin yên tâm, Phong thư nhất định sẽ xung phong đi đầu, ngài không cần thấy xấu hổ.】
[Phong thư sẽ xông pha chiến đấu vì ngài!】
【Chủ nhân vĩ đại, Phong thư khát vọng chiến đấu vì vinh quang của ngài.】
Đỗ Duy khẽ mỉm cười: "Nếu là như vậy, sau này xúc xắc giao cho mày, còn đồng xu thì để cho Cái bóng."
【Chủ nhân đừng lo lắng, phong thư không phải kẻ tiểu nhân hay ghen tị, đồng xu để Cái bóng sử dụng, Phong thư chỉ dùng thứ do ngài giao cho, phân ưu vì ngài.】
Loại sức mạnh duy tâm về vận may và vận rủi. Phải nằm trong tay của chính bạn.
Khi may mắn gia tăng, điều gì cũng có thể xảy ra.
Nhưng xúc xắc thì không hẳn thế.
6 mặt, ngoại trừ số 6 và 4, những mặt còn lại đều đại diện cho sự nguy hiểm, thậm chí có thể gia tăng công kích vào chính mình.
Thứ này gần như không thể khống chế.
Từ khi Đỗ Duy lấy được xúc xắc, hắn căn bản chưa từng dùng qua, ban đầu còn định để Cái Bóng dùng để gánh hết tác dụng phụ, nhưng hiện tại lại sợ Cái Bóng sẽ bị chơi chết.
May mắn thay, có Phong thư có thể hồi sinh vô hạn.
Có thể gánh đỡ cho Cái Bóng.
Ở trong túi quần của Đỗ Duy, mặt nạ khẽ run lên, hai tia sáng đỏ khẽ lóe lên rồi nhanh chóng vụt tắt.
Cái bóng vẫn luôn là một tên ngốc.
……
Vào ban đêm, Đỗ Duy đã đến rìa của dãy núi Ustengrav.
Hắn nhìn dãy núi khổng lồ nhấp nhô kéo dài ở nơi xa.
Phong thư đang lơ lửng ở phía sau.
Nó đã ghi nhớ tất cả các thông tin trên tấm bản đồ da người.
[Chủ nhân, theo chỉ dẫn trên bản đồ, cái cân của Carlos chắc đang ở trong khu rừng rậm trong dãy núi, nơi có một cột mốc làm bằng đá, còn lăng mộ của Carlos ở phía dưới.】
[Thế tức là, chúng ta có thể diễn vai khách mời trộm mộ?】