Ngày hôm sau, tại Thành phố New York… Sáng sớm khi tỉnh dậy, Đỗ Duy nhìn thấy bầu trời quang đãng ngoài cửa sổ, bầu trời xanh biếc vô tận, mặt trời ấm áp treo cao trên không trung, không chói mắt cũng không dịu dàng. "Suýt nữa thì tôi quên mất. Đã lâu rồi tôi không nhìn lên bầu trời." Ý của câu này có nghĩa là Đỗ Duy đã lâu không được sống một cuộc sống bình thường. Nhưng trước kia khi hắn nói câu này, thì giọng điệu của hắn đều rất mệt mỏi. Nhưng giờ ngay...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.