Tình trạng của ác linh Đỗ Duy rất tệ.
Đây là lần đầu tiên nó thật sự ra trận, sống lại từ cơ thể này, dùng thân phận ác linh Đỗ Duy đối đầu với thế giới này.
Nhưng đây không phải là thời khắc mạnh mẽ nhất của nó.
Trong thời khắc mạnh mẽ nhất, ác linh Đỗ Duy đã đồng hóa tà linh, ác linh gương, mạnh vãi không có gì để nói, ngay cả xe buýt cũng bị nó đánh bẹp.
Mạnh đến mức phi lý.
Nhưng kể từ sau lần đó, nó càng lúc càng suy yếu.
Đỗ Duy sử dụng sức mạnh của ác linh Đỗ Duy, trừ lần dung hợp đầu tiên, căn bản không thể phát huy hết sức mạnh, thậm chí còn tạo ra một gánh nặng rất nặng cho cơ thể.
Cũng có thể nói, tâm lý của Đỗ Duy đạt rank kim cương, nhưng luôn chơi rank đồng, cộng với các vật phẩm, năng lực lộn xộn và các thuộc hạ ác linh trung thành.
Có lẽ đó là cái cân vàng.
Ngược lại, ác linh Đỗ Duy có lẽ tương đương với vị vua mạnh nhất.
Người chơi kim cương có thể chơi bằng tài khoản của kẻ mạnh nhất, nhưng họ chắc chắn chơi không rành.
Nhưng ác linh Đỗ Duy vừa xuất hiện, hắn đã thô bạo đồng hoá cân vàng.
Lúc này phong thư rất khó chịu.
Nó hỏi ác linh Đỗ Duy: [Thưa Ác linh Chủ nhân vĩ đại, những gì ngài vừa nói có phải là sự thật không? Ngài thực sự sắp chết?】
Ác linh Đỗ Duy chậm rãi nói: "Tao quả thực sắp chết."
Phong thư suy sụp: [Chủ nhân cố lên, phong thư đã ký khế ước bán thân cho ngài, phong thư không muốn đổi chủ nữa. Những kẻ ngu xuẩn đó toàn là lũ ngốc, phong thư chỉ muốn làm tay sai cho ngài, ngài là kẻ ác mạnh nhất...]
Ác linh Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Tao chưa bao giờ cảm thấy yếu đuối như vậy. Từ trước tới giờ, cho dù là Đỗ Duy hay ác linh Đỗ Duy, khi đối mặt với những Ma Thần này, đều không có năng lực phản kháng."
"Mày thấy tao rất mạnh mẽ, nhưng tao thật sự rất yếu."
Nói xong nó đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn bức tượng to lớn ở cuối tế đàn.
"Người chế tạo mặt nạ..."
"Tao ghét mọi thứ liên quan đến mày..."
Sau đó, ác linh Đỗ Duy vươn tay phải ra, mở lòng bàn tay nhắm ngay vào pho tượng.
Ngay sau đó, “hắn” khẽ nắm chặt.
Răng rắc...
Toàn bộ bức tượng dường như bị một lực lượng vô hình bóp mạnh, lập tức nứt toác thành vô số vết rạn dày đặc.
Rầm...
Bức tượng nổ tan nát.
Cái Bóng đứng sau ác linh Đỗ Duy theo bản năng rùng mình, thật ra nó cũng là một ác linh mặt nạ.
Phong thư càng thêm hoang mang.
[Thế này mà là yếu???】
Ác linh Đỗ Duy vô cảm rút tay về, xoay người bước vào bóng tối.
Đồng thời, cả Cái Bóng và phong thư đều biến mất theo mà không thể phản kháng.
...
Lúc này, ởrên mặt đất.
"Khọ khọ..."
Người nào đó đang ho khan.
Sau đó, bỗng nghe thấy: "Tao nghĩ rằng tao vẫn có thể cứu được."
Đỗ Duy vô cảm bước ra khỏi bóng tối, vội vã đi về phía con đường để ra khỏi khu rừng.
Chiếc phong thư lơ lửng bên cạnh hắn.
[Chủ nhân, không phải sắp chết sao?】
Đỗ Duy bình tĩnh nhìn nói: "Ác linh Đỗ Duy sắp chết thì liên quan gì đến Đỗ Duy này?"
[Nhưng... Đó là ác linh ngài, chẳng phải ngài vừa trở thành nó sao? Nó chết, không phải ngài cũng sẽ chết?】
Đỗ Duy nói: "Mày muốn tao chết?"
[Không, không, không... phong thư không có ý đó, phong thư chỉ mong ngài sống thật tốt. Dù sao thì từ sau khi Phong thư có ý thức, đi theo lâu nhất chính là ngài. Tuy Phong thư từng muốn nhân dịp ngài đến Twilight để hại ngài, nhưng giờ phong thư đã ký khế ước bán thân, phong thư là tay sai trung thành nhất của ngài.】
[Hơn nữa, những Hunter của Twilight thực sự quá tệ, họ giống như một đám cổ hủ, ngài thì khác, ác độc và nham hiểm, theo ngài mới có tương lai.】
Đỗ Duy giọng điệu phức tạp nói: "Thế giới này vẫn cần những kẻ cổ hủ."
[Ôi, Phong thư hiểu rồi, sao có thể những kẻ cổ hủ thì sao có thể lộ rõ sự ác độc của ngài, Phong thư quá hiểu ngài.】
[Nhân tiện, tình trạng hiện tại của ngài rất tệ, ngài thật sự không sao chứ?】
Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Đương nhiên không sao."
Trên thực tế, sức khỏe hiện tại của hắn quả thực có chút không tốt. Chỉ không tới mức sắp chết.
Câu nói sắp chết mà ác linh Đỗ Duy đã nói, hoàn toàn là lời dối trá.
“Hắn” nói dối là vì muốn lừa Đồng hồ của Lamer. Nếu có thể lừa đối phương, có thể vào thời khắc mấu chốt, cho nó 1 đòn đau.
Dù không lừa được cũng không sao.
Đây chỉ là thói quen kiếm thêm lá bài tẩy.
Có lẽ vô dụng, nhưng nhất định phải có.
Chỉ là một cái giá, trong khoảng thời gian tới, hắn sẽ không thể dùng cái tên ác linh Đỗ Duy nữa. Bởi vì nó thực sự có thể sẽ chết nếu làm vậy.
Hắn có 3 cái tên.
Đỗ Duy, ác linh Đỗ Duy, Công tước.
Các tên có thể được thay thế cho nhau, chúng chỉ là một xưng hô.
Mối quan hệ giữa hắn và ác linh Đỗ Duy rất phức tạp, ý thức, tính cách, trí nhớ, nhân cách đều giống nhau.
Dung hoà với nhau, tuy 2 mà 1.
Nói là ác linh Đỗ Duy, chẳng bằng nói Đỗ Duy bản ác linh.
Khi hắn đổi tên của ác linh Đỗ Duy, kẻ xuất hiện đúng là ác linh Đỗ Duy, nhưng giờ nó đang đồng hóa cái cân vàng, thương tích cũng vô cùng nghiêm trọng. Nếu nó xuất hiện lại, nó sẽ gây ra những tổn thương nghiêm trọng cho cơ thể này.
Đây là cái giá. Tất nhiên, với cái tên công tước...
Đỗ Duy không có chút ký ức gì với cái tên này, với hắn, tác dụng lớn nhất có lẽ là để mê hoặc Matthew.
...
Vào thời điểm này, ở bên Twilight.
Tất cả các thành viên đều rất hạnh phúc.
Trên bàn hội nghị lớn trong giáo đường.
Matthew ngồi ở chủ vị, đưa mắt nhìn từng thành viên một.
Sắc mặt của hầu hết mọi người vẫn có chút tái nhợt.
Đó là do thời gian kéo quá lâu, khiến cơ thể của họ suy nhược quá mức.
Nhưng giờ tất cả đều ổn.
Nguyền rủa đã kết thúc...
Mọi người đều đãngừng tiêu chảy và nôn mửa.
Nhưng khi nhìn sang bản mắt vênh váo của Ryan ngồi bên cạnh, mặt của Matthew bỗng tối sầm lại.
Lão không khỏi thầm nghĩ: "Tên khốn kiếp này dám lừa ta vụ trình diễn nội y, khiến ta dùng bút tích của Maphá một lần. Nếu không phải gã là người của công tước, ta đã xé xác gã."
"Mẹ! Một phần khác của ta cũng có chút không yên, lần này nhất định phải biến mất một thời gian, bằng không, thứ mà ta đã dung hợp nhất định sẽ xảy ra dị biến."
Nghĩ đến điều này, Matthew trừng mắt nhìn Ryan.
Còn Ryan thì hết sức bất mãn: "Lão thật không có tố chất, lại còn dám lườm tôi? Tôi là nam tước, lão có hiểu nam tước là gì không? Nếu lão còn dám dùng thái độ này với tôi, tôi sẽ co lão biết cái gì là tôn nghiêm của quý không thể xúc phạm. Để lão bị tra tấn trong địa ngục!"
Matthew chế nhạo: "Trên đời này không có địa ngục, chỉ có cổng địa ngục, nể mặt ngài ấy, ta có thể gọi cậu là nam tước. Nhưng cậu chớ quá đáng, nếu không lần sau gặp mặt Đức Ngài, ta nhất định nói cho ngài ấy biết.”
Ryan tức muốn xỉu.
Gã trợn trừng mắt, nổi đoá: "Nhà nghèo học làm sang còn chơi trò tọc mạch. Không được, tôi phải ra tay trước! Tôi phải tố cáo với chủ nhiệm!"