Giá như, ưm… Nếu thật sự có giá như, phong thư sẽ không còn độc mồm độc miệng nữa, suốt ngày châm chọc Cái Bóng. Vậy nên khi thấy tình hình không ổn, Cái Bóng lập tức bỏ lại nó, chuồn thẳng. [Anh Cái Bóng, em sai rồi, anh đừng bỏ lại tà linh yếu đuối, đáng thương và bất lực như em, nếu anh có chút lương tri thì xin mang em đi...] [Một mình quay về, anh còn mặt mũi gặp chủ nhân sao?】 Phong thư nghẹn ngào, đau khổ. Nó cố gắng trốn thoát, nhưng trước khi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.