"Mr. Đỗ Duy, cậu phải bảo quản tốt tà linh Phong thư này, đừng để nó chết."
"Chúng tôi sẽ lập tức quay trở lại giáo hội, thảo luận với những người khác."
"Về phần cậu, tốt nhất nên tranh thủ trở về San Polia. Vị trí Giám mục cùng Sở trưởng Sở Tài Phán đều sẽ giao cho cậu."
"Mà cậu cũng có thể tiếp xúc trước với máu của Chúa Jesus."
"Ngoài ra, cẩn thận Vanity."
... <đọc truyện tại bachngocsach.com>
Vào tối ngày 22/6.
Alvin Dawkwe và Kane vội vàng rời khỏi New York.
Tuy nhiên, lượng tin tức mà họ để lại, đã khiến Đỗ Duy đau đầu trong một thời gian.
Những vật phẩm tương tự như máu của Chúa Jesus, Twilight và Matthew, những nội gián được giáo hội cài vào nhiều tổ chức.
Và vị trí của hắn tại giáo hội trong tương lai.
Nghĩ đến lời căn dặn của hai người trước khi rời đi, Đỗ Duy bất lực thở dài: "Giáo hội không yếu như mình nghĩ, thế giới này có thể không tuyệt vọng như vậy, nhưng tại sao lại có nhiều nội gián đến vậy?"
"Ngay cả Vanity cũng có nội gián của giáo hội."
"Hơn nữa, mình đã sớm gia nhập vào Vanity."
Mặc dù Đỗ Duy tiếp xúc Vanity với mục đích hãm hại và thu được thứ hắn muốn, nhưng lúc đó hắn đã nói với Mercer, đồng ý gia nhập tổ chức.
Nghiêm túc mà nói, Đỗ Duy hiện là một trong những thành viên của Vanity. Chỉ cần hắn giết được ma linh, và lấy lại mặt nạ, Vanity sẽ cho hắn phần thưởng xứng đáng.
Tất nhiên, tiền đề là Đỗ Duy sẽ không bị nhốt trong mặt nạ sau khi lấy được mặt nạ.
Bởi vì giao dịch này ngay từ đầu đã tràn ngập ác ý.
Nếu giết ma linh để lấy mặt nạ, sẽ bị nhốt trong mặt nạ và trở thành một con ma linh mới an toàn, có thể điều khiển được, trở thành nền tảng của Vanity.
Và đây là điều mà Đỗ Duy không biết.
"Mercer chắc không phải là nội gián của giáo hội, nếu không giáo hội đã không thể để cho mình sống đến bây giờ."
Vào trong nhà, Đỗ Duy ngồi trên sô pha, gõ nhẹ lên mặt bàn cà phê, phát ra âm thanh cộp cộp.
Sau đó, hắn tự lẩm bẩm: "Nói cách khác, trong Vanity, ngoại trừ Mercer không ai biết tin tức tôi muốn gia nhập."
"Điều này rất không bình thường."
Là người đều sẽ mắc sai lầm. Đỗ Duy cũng vậy, bình tĩnh và lý trí sẽ chỉ giúp hắn đưa ra quyết định có lợi cho bản thân, nhưng không thể giúp hắn dự đoán tương lai.
Hắn chỉ có thể sau khi xuất hiện sai lầm, phân tích có chọn lọc, và tìm ra phương pháp vá lỗi.
Vì vậy, hắn đã phát hiện ra mục đích của Mercer.
"Khi mình lừa dối y, y cũng làm điều tương tự."
"Y thậm chí còn không muốn mình gia nhập Vanity."
"Vậy y chỉ muốn lợi dụng mình..."
"Vậy nếu mình thật sự tìm thấy thứ như vậy trên bản đồ và giết ma linh, mình có thể sẽ chết sau khi lấy được mặt nạ."
Vừa nói, Đỗ Duy vừa mỉm cười.
"May mắn thay, mình không có kế hoạch hoàn thành giao dịch nào cả."
Mercer lừa Đỗ Duy, Đỗ Duy cũng đang lừa y.
Điều quan trọng nhất là, giờ Đỗ Duy không có kế hoạch gia nhập Vanity Cult, và bản đồ mà Mercer đưa vẫn nằm trong tay hắn, thậm chí hắn có thể gọi điện để nhận được sự giúp đỡ từ Vanity.
"Thật thú vị..."
Đỗ Duy búng tay cái tách, một tấm bản đồ da người bay ra khỏi ba lô, lơ lửng trước mặt hắn.
Núi sông trên bản đồ là dãy núi Ustengrav ở phía nam Thụy Sĩ. Một khu rừng sâu được khoanh tròn bằng mực đỏ.
Đó là nơi giấu vật phẩm có thể giết ma linh.
Trên mặt sau có viết một số dòng chữ, cho biết chủ nhân của món đồ là một người lưỡng tính dâm loạn, Bá tước Carlos, người có hơn 80 người vợ và hàng trăm đứa con trong cuộc đời của mình.
Trong cuộc Thập tự chinh, đàn ông, phụ nữ và trẻ em của Carlos đều bị hành quyết.
Dị giáo phải bị tiêu diệt.
Nhưng vào đêm trăng tròn, Bá tước Carlos bước ra khỏi địa ngục, còn mang theo một cái cân.
Cái cân đó được mô tả là cực kỳ kinh khủng, không thể phá hủy, và có năng lực giết chết ma quỷ.
Trước không đề cập đến Carlos, chủ nhân của cái cân.
Nhưng Mercer đã từng nói rằng cái cân có 50% khả năng giết chết ma linh, một khi được sử dụng, ma linh hoặc người dùng sẽ chết.
Đây là rất khó giải quyết.
Thành thật mà nói, Đỗ Duy rất tham lam...
Trên người hắn có một vật phẩm tương tự, đó là xúc xắc, nhưng tổng cộng có 6 mặt, khi lăn đến mặt 6 điểm thì ác linh sẽ chết, nhưng xác suất quá khó.
5 mặt còn lại hoặc là bình an trước ác linh, hoặc gia tăng sức mạnh cho ác linh, hoặc sẽ có những nguy hiểm không rõ.
Các tác dụng phụ là rất lớn.
Đỗ Duy chưa từng sử dụng nó.
"Nếu có cơ hội, mình có thể đến Dãy núi Ustengrav, để lấy cái cân."
"Còn nữa, Ustengrav ở Thụy Sĩ, có lẽ nhân tiện cứu luôn Ryan."
Có thể nói là một mũi tên bắn chết hai con nhạn.
Còn việc có đối phó với ma linh, sau khi lấy được cái cân hay không?
Đúng là nực cười. Đỗ Duy không tốt bụng như vậy.
Lúc này, Phong thư đặt trên bàn cà phê bỗng nhiên run rẩy, một tờ giấy tự động chui ra.
<b>[Chủ nhân vĩ đại, Phong thư đề nghị ngài đừng tìm cái cân đó, vì nó quá nguy hiểm.】</b>
Đỗ Duy cau mày: "Nguy hiểm như thế nào?"
<b>[Đủ nguy hiểm để giết ngài, nó nằm trong lăng mộ của Carlos. Chỉ cần một cái bẫy trong lăng mộ đã đủ khiến ngài gặp rất nhiều rắc rối]</b>
Lập tức, Đỗ Duy cười nhìn Phong thư: "Xem ra lúc trước tao đã hiểu lầm mày. Mày quả nhiên là thuộc hạ trung thành nhất của tao."
Phong thư xoay tròn, những chữ viết trên tờ giấy cũng rối loạn.
Sau một lúc, nó xuất hiện một loạt chữ:
<b>[Phong thư thật hạnh phúc, với tư cách là cấp dưới trung thành nhất của ngài, có thể nhận được sự công nhận của ngài, Phong thư chết cũng đáng]</b>
Đỗ Duy vẫn cười: "Nếu mày đã có giác ngộ này, vậy khi tao đi đến mộ của bá tước Carlos, maùly sẽ đi trước dẫn đường."
<b>【? ? ? 】
[Chủ nhân, ngài... ngài nên biết rằng Phong thư rất yếu. Phong thư không thể làm gì khác ngoài việc cung cấp thông tin cho ngài...]</b>
Đỗ Duy cười nói: "Đừng lo lắng, mày có thể làm được."
Hắn không hỏi vì sao Phong thư lại biết cái cân ở trong lăng, cũng không lạnh lùng với nó như trước.
Bởi vì hắn đã định thay đổi thái độ của mình, đối với cái Phong thư quỷ dị có ý thức này.
Dù sao thì nó cũng có thể hồi sinh.
Vậy hãy tận dụng nó một cách triệt để nhất.
Xúc xắc, tiền xu, luôn có một cái thích hợp với Phong thư khốn nạn này.
Dẫu gì, mình có thể thử dùng Phong thư để thực hiện điều ước, hoặc bắt đầu ván bạc với lá bài Joker hay không.
Phong thư không biết mình sẽ phải đối mặt với những gì trong tương lai.
Ngược lại, mặt nạ trong áo gió của Đỗ Duy không ngừng run rẩy, trong hốc mắt đỏ ngầu của Cái Bóng lóe lên một tia kỳ dị.
Sau đó, hình như Cái Bóng nghĩ tới điều gì đó, lập tức ngưng thở, cứ như đã chết.