• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô gái có gương mặt xinh đẹp, dáng người cân đối cao tầm 1m 7,mái tóc nhuộm mầu vàng,trên người là chiếc váy ôm sát khiến dáng người cô ấy càng thêm hoàn mỹ.

Khi đi ngang qua An Nhiên cô ta nhếch miệng tỏ vẻ khinh khi ngang ngược nói:

_ Hàn Thị to lớn như thế này mà cũng nhận mấy đứa học sinh vắt mũi chưa sạch vào làm ư, thật không thể tin được.

An Nhiên không thèm để ý lời cô ta nói, mặc dù cô biết là đang nói tới cô bởi cả hành lang dài chỉ có cô và cô ta.Cô bước đi thản nhiên như không nghe thấy chạy về phòng làm việc của mình bỏ mặc cô ta.

....

Phòng tổng giám đốc.

Nguyên Phong đang duyệt văn kiện, Anh ngồi trên ghế bộ dáng hết sức tự nhiên cuốn hút, chợt tiếng chuông điện thoại reo lên anh ưu nhã dừng bút đưa tay cầm điện thoại lên nhấn nút nghe:

_ Nói đi.

...

_ Ừ, nói cô ấy tới phòng tôi, cô gửi bản thiết kế qua Mail cho tôi.

Nguyên Phong ngắt máy dựa người ra đằng sau nhẹ nhàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi nhưng câu nói của An Nhiên lại vang lên trong đầu anh " Khi nào anh muốn tôi sẽ rời đi "

Mở choàng mắt ánh mắt thâm trầm đầy lạnh lẽo:

_ Tôi không cho phép, cả đời này em buộc phải bên tôi.

....

Tiếng gõ cửa vang lên,anh thu lại tâm tình, trở về bộ dáng lạnh lùng anh lên tiếng:

_ Vào đi.

Cánh cửa mở ra Cao Bạch Nguyệt bước vào, bộ dáng ngang ngược khi gặp An Nhiên không còn thay vào đó là một cô gái nhu mì đúng kiểu tiểu thư dịu dàng hiền thục, cô ta nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Hàn Nguyên Phong dịu dàng như nước mở lời:

_ Nguyên Phong anh thật đáng ghét mà, em đã bỏ tất cả ở thành phố D để tới đây muốn được gần bên cạnh anh mà anh thì luôn thờ ơ với em là sao chứ?

Nguyên Phong không đậm không nhạt nhìn cô ta, sau bữa tiệc sinh nhật của cô ta hai người có gặp nhau vậy mà cô ta nhất định theo anh tới đây thật phiền phức, anh đã ném cô ta cho Từ Gia Luân mà vẫn không được yên ổn, vì cô ta có chút lợi ích cho mình lên anh không nỡ đuổi khách chứ không anh đến mặt còn không thèm nhìn huống chi là ở cùng một chỗ.Anh lạnh nhạt cất tiếng:

_ Tôi rất bận, có Gia Luân bên cạnh cô mà, không hài lòng ở đâu tôi kêu người sắp xếp cho cô.

Cao Bạch Nguyệt nhõng nhẽo tiến lại gần muốn ôm cánh tay anh:

_ Nhưng em không thích Từ Gia Luân, người em thích là anh.



Nguyên Phong lúc này rất khó chịu, tránh né đụng trạm của cô ta thờ ơ nói:

_Tôi không thích cô. Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác cô hãy nhớ như vậy.

Cao Bạch Nguyệt giậm chân hờn rỗi:

_ Em không tin bất kì người đàn ông nào gặp em đều muốn theo đuổi, bây giờ anh chưa thích em nhưng sau này sẽ thích.

Nguyên Phong lạnh lùng ánh mắt hằn lên tia lạnh lẽo, anh đang rất kiềm chế nếu không đã trực tiếp đá bay cô ta ra khỏi đây.Anh lấy điện thoại gọi đi:

_ Lên phòng tôi.

Khi anh ngắt máy cũng là lúc cánh cửa vang lên tiếng cộc cộc,anh không kiên trì gì nữa chạy tới bàn làm việc ngồi xuống ưu nhã chỉnh lại tư thế thoải mái rồi nhẹ giọng mời người ngoài cửa đi vào.

Mà Bạch Nguyệt ở bên cạnh không cam lòng chạy về phía anh áp sát thân hình nóng bỏng lên người anh trong tư thế vô cùng ái muội.

An Nhiên bước vào nhìn thấy cảnh ái muội đó tim như bị ai bóp chặt lại đau nhói, nếu ở góc của cô nhìn lại thì thấy hai người họ đang hôn nhau say đắm,tập hồ sơ trên tay cô rơi xuống đất chân tay luống cuống nhìn hai người bọn họ.

Nguyên Phong đẩy Bạch Nguyệt ra nhưng anh lại âm trầm nhìn cô đầy thâm thúy, anh muốn biết xem cô nhìn anh bên người phụ nữ khác sẽ có bộ dáng gì nhưng An Nhiên lại không hề như anh được biết cô lặng lẽ nhặt lại tập tài liệu vương vãi dưới sàn, rũ nhẹ cho gọn gàng rồi đi nhẹ nhàng tới trước bàn làm việc của anh đặt xuống,cúi người để giấu đi tâm trạng của mình giọng cô hơi run run:

_ Thưa Hàn tổng tài liệu anh cần đây ạ? Nếu không còn gì tôi xin phép về làm việc.

Nguyên Phong nhìn cô không nhìn ra chút lay động gì trong đó thì trong lòng khó chịu càng thêm khó chịu:

_ Ai nói cho cô đi, mau đi pha hai ly cafe mang vào đây.

An Nhiên nắm chặt tay để bên hông, anh là có ý gì, là muốn cô ở lại đây chứng kiến hai người họ tình chàng ý thiếp à?

Nhưng cô là cấp dưới của anh nên không dám từ chối đành gật đầu rồi ra ngoài pha cafe, khi ra đến cửa còn nghe Nguyên Phong ngọt ngào với Bạch Nguyệt:

_ Chúng ta qua kia ngồi đợi một lát có cafe rồi.

Bạch Nguyệt hơi bất ngờ nhưng vẫn gật đầu như cái máy đi qua sofa ngồi chờ, cô ta còn nói lên tiếng:

_ Nguyên Phong công ty anh có biết nhìn người không thế, cho một con nhóc học sinh cấp ba mặt búng ra sữa vào làm việc, à mà con nhóc đó làm việc gì vậy? hay là làm tạp vụ...

An Nhiên cười thê lương lặng lẽ đóng cửa đi tới phòng trà nước.

Sau khi An Nhiên rời đi Nguyên Phong không muốn nghe cô ta nói nữa mà trực tiếp ngắt lời cô ta:

_ Đây không phải việc cô lên quản.

Nói rồi anh ngồi xuống sofa đối diện cô ta sắc mặt đã lạnh lẽo cực điểm.

An Nhiên phiền muộn đi pha hai li cafe, nhìn thấy anh bên cô gái khác tim cô như bị ai khoét một lỗ, đau đớn lan tràn, cô yêu anh nhưng chưa bao giờ cô nhận được từ anh dù một ánh mắt dịu dàng, bây giờ lại là chính cô nhìn thấy anh dịu dàng như thế nhưng là dành cho người phụ nữ khác.

Trái tim nhỏ bé của cô thổn thức, nước mắt không tự chủ được rơi xuống rất may bây giờ không có ai tới đây và nhìn thấy cô trong bộ dáng này.

Cô biết với thân phận của anh cần người phụ nữ như thế nào đều có, nhưng cô luôn hi vọng xa vời rằng anh dành cho cô một chút tình cảm chân thật để cô cảm nhận được anh để ý tới cô,sự thực thì anh luôn có hành động cùng lời nói tổn thương cô sâu sắc nhất.

Mấy phút sau khi ổn định tâm trạng cô cũng pha xong cafe và trở lại phòng tổng giám đốc.

...

Từ Gia Luân lao vào phòng như một cơn gió nhìn thấy Cao Bạch Nguyệt và Hàn Nguyên Phong thì lo lắng trong lòng tăng thêm, anh đã cố gắng nghĩ đủ lí do không cho cô ta tới đây nhưng giờ thì hay rồi còn ngồi thản nhiên ở đó nữa, kiểu này hại chết anh rồi.Gia Luân lên tiếng để cho không khí trong phòng bớt lạnh lẽo hơn:

_ Anh họ em không cố ý, em biết anh bận rộn lên không có đưa cô ấy tới, em đã làm đúng như anh nói, để cô ấy làm vedette cho ngày khai chương dự án mới xong sẽ đưa cô ấy về thành phố D.

Nguyên Phong lạnh lùng không lên tiếng, anh ngồi đó phong thái như vương tử, hễ ai trái ý là khó sống, Sống lưng Gia Luân đổ mồ hôi lạnh khi không thấy anh nói gì, Bạch Nguyệt bên cạnh không nhịn được nữa cô ta cong khóe môi nhõng nhẽo:

_ Nguyên Phong em không muốn về thành phố D, em muốn ở đây để được gần anh, anh muốn em làm gì cũng được nhưng đừng bắt em trở về được không? Em thích anh thật đó.

Nghe cô ta không cần mặt mũi nói như vậy cả hai người đàn ông đều nổi hết da gà, Gia Luân sợ ở lại thêm một lát nữa thì không những cô ta mà anh còn bị đá khỏi đây nên anh đã nhanh nhảu nói:



_ Bạch tiểu thư không phải chuẩn bị làm vedette sao? chúng ta nên đi mua vài thứ để chuẩn bị đi chứ?

Bạch Nguyệt chợt nhớ ra nhưng nhìn Nguyên Phong như van xin anh muốn anh đi cùng, Gia Luân thông minh hiểu ý bèn kéo tay cô ta:

_ Chúng ta đi thôi anh họ tôi bận có cuộc họp bây giờ.

Nói rồi kéo cô ta đi thẳng ra cửa, gặp đúng lúc An Nhiên bưng cafe lên hai người chạm nhau cafe nóng tràn vào tay An Nhiên và lên váy của Cao Bạch Nguyệt, An Nhiên bị nóng lập tức kêu lên:

_ Aaaa

Mặc dù đau cô cũng không buông tay vẫn cầm chắc khay cafe, lùi người lại bình tình khom người nói nhỏ:

_ Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.

Nguyên Phong nghe tiếng kêu của cô thì đứng bật dậy chạy tới cầm khay cafê bỏ qua cho Gia Luân rồi cầm bàn tay đỏ ửng của cô xem xét thoáng đau lòng nhưng vẫn nói lời trái với lương tâm còn pha chút lửa giận khó hiểu:

_ Cầm cafe không xong cô nghĩ cô có thể làm được việc gì hả?

An Nhiên vừa bị đau lại bị mắng vô cớ nước mắt đảo quanh hốc mắt cô muốn rút tay về mà không được.An Nhiên nhìn anh như cầu xin anh buông tay cô ra nhưng tay anh như gọng kìm nhất quyết không buông.

Cao Bạch Nguyệt thấy một màn này thì bực bội lườm An Nhiên giọng khinh khi:

_Cô nghĩ cô xinh đẹp là ỷ mình muốn làm gì thì làm à? có biết chiếc váy này tôi mất bao nhiêu tiền để mua không hả? cả đời cô chưa chắc đã mua nổi nó.

An Nhiên nghe thế mặc dù hơi tức giận, nhưng cô không để ý, rút tay mình khỏi tay anh một cách rứt khoát đưa khăn tay muốn lau vết cafe cho cô ta vừa lên tiếng xin lỗi tiếp:

_ Xin lỗi cô,tôi không biết chiếc váy cô mua trị giá bao nhiêu nhưng tôi sẽ đền.

Cao Bạch Nguyệt thấy thế được đà càng hung giữ hơn hất mạnh tay cô cất cao giọng:

_ Đền? với mức lương tạp vụ nghèo hèn như cô?

An Nhiên bị hất bất ngờ hơi loạng choạng lùi về sau nhưng được vòng tay ấm áp của Nguyên Phong đỡ lấy, ánh mắt anh hằn lên tia giận giữ chưa từng có, trong mắt đều là tia lạnh lẽo, lúc này anh mới cất tiếng rét lạnh như hàn băng:

_ Im miệng.

Từ Gia Luân đứng ngây nãy giờ, giờ mới kịp phản ứng:

_ Cao Bạch Nguyệt cô thôi đi, chúng ta đi thôi tôi sẽ mua cho cô mấy cái váy như này.

_ Nhưng...

Cô ta không cam lòng muốn nói tiếp nhưng Gia Luân đã kéo cô ta một mạch ra khỏi phòng, lưng áo anh đã ướt đẫm mồ hôi.

Sau khi họ rời đi, Nguyên Phong kéo An Nhiên tới sofa lấy băng gạc sử lí vết bỏng cho cô.

Cô im lặng không nói gì nhìn anh tỉ mỉ bôi thuốc, ánh mắt anh lộ rõ thâm tình, cô bị thương anh thấy đau lòng, nhìn cô hơi nhăn mặt anh vừa thổi nhè nhẹ vừa trầm ấm lên tiếng:

_ Đau sao?

An Nhiên vẫn im lặng.

_ Tôi đã từng nói với em những gì? không nhớ?

An Nhiên cúi mặt, cô ghét cái cảm giác bị người khác xem thường nhưng cô luôn luôn cố gắng không để ý bởi từ nhỏ cô đã thường xuyên bị như thế.

Giờ cô cố kìm nén để mình không rơi nước mắt trước mặt anh bởi vì anh cũng xem thường cô, cô ghét cái cách anh dịu dàng như thế này nó khiến cô thấy không an toàn, không biết có bao nhiêu là chân thật cô nhẹ giọng nhất có thể:

_ Em không sao!

Nguyên Phong băng tay cho cô xong, anh tiến sát người cô để cô nhìn thẳng mình muốn nhìn ra suy nghĩ của cô, An Nhiên thấy anh tới gần thì căng thẳng lưng cô cứng đờ tay chân luống cuống muốn tránh thoát anh nhẹ giọng:



_ Phải biết bảo vệ bản thân mình không được để bị thương nữa!

An Nhiên gật gật đầu, sự tiếp xúc gần của anh khiến cô vô cùng bài xích, bởi vừa rồi chính đôi tay ấm áp này vừa ôm người phụ nữ khác khiến lòng cô thấy rất khó chịu chỉ là không bộc lộ ra ngoài mà thôi.

Đôi mắt đẹp chớp chớp như con mèo con đang sợ hãi:

_ Anh buông ra em còn về làm việc.

_ Không buông.

_ Nhưng anh vừa ôm người phụ nữ kia.

Nguyên Phong mừng thầm thì ra cô có để ý, anh trêu trọc cô:

_ Ghen?

An Nhiên hoảng loạn vì câu nói của anh cô lắc đầu lia lịa:

_ Không... không có!

Nguyên Phong thấy bộ dạng đáng yêu của cô thì cúi xuống trực tiếp hôn cô.

Nụ hôn không hề mạnh bạo, chỉ là nhẹ nhàng nếm vị ngọt trên môi cô.

Anh ưa thích cảm giác này, say sưa cắn nuốt hết hơi thở của cô.

An Nhiên bị bất ngờ muốn đẩy anh ra nhưng không được, nụ hôn của anh triền miên nhẹ nhàng khiến cho cảm xúc của cô không khống chế được mà nhắm mắt đón nhận lấy.

Cô không biết hôn, lên cứ ngô nghê đón nhận, khiến Nguyên Phong càng lưu luyến không dứt ra được, khi cả hai sắp không thở được anh mới buông cô ra, thấy cô ngây ngốc anh mới gõ nhẹ trán cô:

_ Em còn muốn anh hôn em tiếp?

An Nhiên giật mình bừng tỉnh:

_ Không có.

Nói rồi cô thoát khỏi tay anh chạy một mạch về phòng làm việc của mình, trên mặt là mấy tầng ửng đỏ.

Nguyên Phong ngồi thoải mái trên ghế sofa đưa tay chạm nhẹ lên môi mình thì thầm:

_ Rất ngọt.

....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK