Hàn Nguyên Phong nãy giờ đi theo sau, nhìn thấy cô đang sắp ngã mà dưới lòng đường một chiếc môtô lao tới,quá sợ hãi không kịp suy nghĩ lao nhanh về phía cô ôm chặt hai người vào lòng xoay người lại thành công bảo vệ hai mẹ con cô trong vòng tay mình nhưng chiếc xe lao nhanh không phanh được lên tay lái đã quẹt qua cánh tay của anh rất mạnh.Anh bình thản không kêu một tiếng nào chỉ là sau khi chiếc xe kia đi qua anh mới thở phào, trái tim bị treo ngược cuối cùng cùng dần dần ổn định.
An Nhiên định thần lại mọi thứ, chợt nhận ra mình và bảo bảo vẫn trong vòng tay của anh, bèn lấy tay hất cánh tay anh ra nhẹ giọng nói:
_ Đừng làm những điều vô nghĩa tôi sẽ không cảm ơn anh.
Nói rồi cô ôm tiểu bảo chặt hơn, mà tiểu bảo lúc này đã tỉnh ngục vào ngực cô dụi dụi, mở hé mắt nhìn người đàn ông vừa cứu hai mẹ con.
An Nhiên kiên nhẫn quay lại lề đường bắt xe, mà lúc này Hàn Nguyên Phong vẫn chưa hết lo lắng, chạy nhanh tới kéo cô lại quên mất cánh tay đanh bị thương máu đang rỉ ra ướt đẫm ống tay áo mầu đen,cô lại hất tay anh ra gắt lên:
_ Anh bị điếc à, tôi nói tránh xa tôi ra,đồ điên.
Cái hất tay của cô có lực lại chạm đúng ngay chỗ bị thương, khiến anh có chút đau nhói, hit mạnh một ngụm khí lạnh trên vầng trán cao rịn một tầng mồ hôi mỏng nhưng giọng anh vẫn hết sức dịu dàng nhìn thẳng vào cô ẩn nhẫn nói:
_ An Nhiên, anh làm gì cũng không quan trọng, chỉ là anh cầu xin em, đừng để mình và con bị thương được không, thực sự ạn rất đau lòng, trái tim như bị treo ngược lên luôn rồi.
Cô có chút bối dối sau câu nói của anh,nhưng rất nhanh đã bị cô che dấu đi, không trả lời anh cô leo lên chiếc xe vừa chờ tới rời đi.
Hàn Nguyên Phong không yên lòng lên xe của mình lái chầm chậm theo sau xe của cô.
Về tới nhà An Nhiên vào nhà, không để ý có một chiếc xe màu đen lặng lẽ đổ lại trước cửa nhà mình rất lâu sau cũng chưa có rời đi.
An Nhiên trở về nhẹ nhàng đặt con lên sofa dịu dàng dặn con:
_ Tiểu bảo ở yên đây mẹ đi pha nước tắm cho con.
Tiểu bảo gật gật cái đầu nhỏ hai mắt mở to nhìn vô cùng đáng yêu.
An Nhiên đi vào nhà tắm tự nhiên thấy bàn tay mình không đúng lắm mới cúi xuống nhìn.
Giật mình _ là Máu – cô vội vàng ra ngoài kiểm tra một lượt nhưng con vẫn bình thường không có chỗ nào bị thương,cả cô cũng thế trong đầu cô ong lên một tiếng " Không lẽ anh bị thương, còn chảy nhiều máu như này,viết thương phải nặng cỡ nào chứ?" Cô có chút áy náy dù sao anh cũng cứu hai mẹ con cô, vì hai mẹ con cô mà bị thương.
Nhưng một lúc sau cô lại lắc lắc đầu " Kệ anh ta đi anh ta có bị làm sao cũng ko liên quan tới cô"
Cúi người cô ôm bảo bảo đi tắm.
Màn đêm buông xuống, bóng đen bao trùm mọi thứ, tiết trời như muốn đổ mưa người đàn ông vẫn ngồi trong xe Đưa mắt nhìn ngôi nhà nhỏ tới lúc tắt đèn chỉ còn lại chiếc đèn phòng ngủ của cô là bật sáng, thói quen này của cô chưa từng thay đổi.
Năm đó chỉ khi nằm cạnh anh cô mới an tâm cho anh tắt đèn.
Anh cũng từng là ngoại lệ trong lòng cô, từng là chấp niệm đẹp của tuổi thơ cô ấy nhưng tất cả chỉ là quá khứ.Hiện tại tình yêu của cô ấy không còn sẽ không còn bao dung cho Hàn Nguyên Phong anh nữa.
Nhìn căn phòng còn sáng đèn, anh lặng lẽ lái xe trở về...
Bách Hợp!
Ngôi biệt thự lại chìm trong bóng tối, Toàn bộ một màu thê lương và ảm đạm, thể hiện cho sự cô đơn lạnh lẽo, từ ngày An Nhiên rời đi chưa một lần nơi này được vui vẻ, sống động, cô đã từng là nguồn sống ở nơi này, mỗi lần cô cùng tiểu bạch vui đùa là cả không gian vang vọng tiếng cười trong trẻo, tiếng nói ngọt ngào của cô:
_ Tiểu bạch em có im đi không,em mà cắn tay chị nữa là không có cho em ăn cơm
_ Tiểu bạch đừng có dụi dụi nữa mái tóc của chị rối tinh lên cả rồi
_ Tiểu bạch lại đây ăn bánh ngọt đi, đây là bánh kem vị việt quất chị thích ăn nhất đó
_ Tiểu bạch sao em cũng lưu manh thế Ngực phụ nữ không phải ai cũng có thể ngục vào đâu đó, đồ vô liêm sỉ đi xuống mau ôm chị muốn tắc thở luôn rồi.
...
Vào tới phòng khách, Nguyên Phong nhấn nút,cả gian phòng bật sáng, không gian vắng lặng, anh đi tới sôfa ném áo khoác sang bên cạnh ngồi xuống lấy điện thoại ra ấn nút gọi đi. Mấy giây sau đầu bên kia cất giọng khàn khàn:
_ Alo, Có chuyện gì vây?
Nguyên Phong cất giọng mệt mỏi:
– Nhất Thiên! tới đây tôi bị thương.
Ở bên kia, trong phòng ngủ của Hạ Nhất Thiên,không khi vô cùng ám muội, quần áo vứt la liệt dưới sàn, trên giường hai thân thể vẫn đang cuốn lấy nhau, Sau khi nghe Nguyên Phong nói vậy Nhất Thiên vội ngừng động tác nhìn cô gái trong ngực mình đầy luyến tiếc, anh cất giọng có chút kiềm nén,:
– Được cậu chờ tôi một lát.
Cúp máy anh không có đi ngay và ôm người phụ nữ lên hôn mãnh liệt hơn, ra sức luận động khiến cả cô và anh đều cảm nhận được sự ngọt ngào, hạnh phúc.
Sau cơn sóng tình đi qua anh nhẹ nhàng buông Lệ Vũ ra hôn lên trán cô đầy lưu luyến:
_ Em nghỉ ngơi một chút, lát anh quay lại nhé, Nguyên Phong bị thương anh phải qua xem vết thương.
Lệ Vũ trên giường đưa ánh mắt mê mang ngại ngùng nhìn anh cô nhắm mắt muốn ngủ giọng có chút nũng nịu;
_ uhm em muốn ngủ, anh là đồ cầm thú, bao nhiêu lần cũng không đủ.
Hạ Nhất Thiên bật cười vỗ nhẹ má cô:
_ Không phải con tiểu yêu tinh là em quá ngọt ngào sao.
Lệ Vũ đỏ bừng mặt lấy chăn che mặt lên tiếng đầy xấu hổ:
_ uhm anh mau đi nhanh đi, khong khéo hắn ta lại hấp hối bây giờ.
Hạ Nhất Thiên lắc lắc đầu vì lời nói của cô, anh biết cô vì thấy An Nhiên đau khổ và cũng rất bài xích Nguyên Phong.Mặc đồ xong anh ra khỏi phòng rời đi...
40p sau anh đẩy cửa bước vào phòng khách của Bách Hợp.
Hàn Nguyên Phong đang ngồi ngả ra sofa nhắm mắt dưỡng thần, cả người đều tỏa ra nét cô đơn cùng mệt mỏi.
Thấy Nhất Thiên tới anh ngồi thẳng dậy cởi áo trên người mình để lộ toàn bộ thân trên đẹp đẽ, vòm ngực rộng cơ bụng rõ nét, nơi ngực trái được xăm hai chữ " An Nhiên " màu đen nổi bật, mà cánh tay phải vết thương lộ ra rất dài và sâu, ném áo xuống sàn anh lên tiếng:
– Thế nào? đang ôm phụ nữ bị tôi gọi tới chỉ e là bỏ dở cuộc yêu nhỉ.
Nhất Thiên bị nói trúng tim đen, buộc miệng chửi thề:
_ Mẹ Kiếp! cậu đã biết mà còn cố tình phá hư chuyện tốt của tôi, câu muốn chết à.
Nguyên Phong cất tiếng lạnh lẽo:
_ Anh đây không được ôm vợ thì mấy người cũng đừng có mong.
Nhất Thiên liếc anh bằng ánh mắt muốn giết ngươi, vừa nói vừa nhìn vết thương trên tay Nguyên Phong, giật mình nói lớn:
_ Cái cái gì đây? sao bị thương nặng thế này, sao nhìn như vết đao chém vào thế.
Nguyên Phong lạnh nhạt bộ dạng không để ý:
_ Bị xe môto tông phải.
Nhất Thiên có chút nghi ngờ nhưng khong hỏi lại, anh đưa thuốc sát trùng có chút mạnh tay khiến Nguyên Phong có chút đau cao giọng:
_ Cậu muốn chết!
Nhất Thiên đắc ý:
_ Anh đây phải bỏ dở cuộc yêu để tới đây cậu nghĩ cậu sẽ được chăm sóc nhẹ nhàng dịu dàng sao, anh chính là đang muốn phát tiết nghe chưa?
_ Cậu mà còn nói nữa tôi đánh chết cậu.
Hạ Nhật Thiên cười đầy khoái trá nhưng không nói nữa, cẩn thận băng lại vết thương của Nguyên Phong giọng không còn cợt nhả nữa:
_ Cậu chắc không muốn đi viện để khâu chứ?
Nguyên Phong mệt mỏi dựa người vào sofa:
_ uh
Nhất Thiên băng xong, nhìn thấy vẻ mệt mỏi, cô đơn trên người Nguyên Phong anh nhẹ giọng:
_ Nguyên Phong phụ nữ khi bị tổn thương sâu sẽ rất khó lành, chỉ cần cậu chân thành yêu thì một ngày nào đó cô ấy sẽ có thể yêu cậu lần nữa, nhưng cậu phải kiên trì.
Nguyên Phong im lặng nhắm mắt lại không trả lời Nhất Thiên bởi anh biết sự kiên trì của anh không bằng 1/10 của An Nhiên, cô ấy đã yêu anh nhiều năm như thế, kiên trì chờ đợi anh bao dung anh bằng tất cả trái tim mình, những đau khổ, nhớ nhung của anh chỉ là phần nhỏ nhoi nhất trong tình yêu cô ấy dành cho anh, anh nhất định không bỏ cuộc, nhất định không buông tay cô một lần nào nữa