• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Nhiên tới chỗ hẹn cùng Lệ Vũ do lâu không gặp lên khi bước vào tiệm cafe Lệ Vũ kích động lao tới ôm cô thật chặt miệng thì hỏi không ngừng:

_ An Nhiên cậu khỏe không? sao cậu gầy thế này, không ăn ngủ tốt à? hay bị tên chồng khốn kiếp của cậu bắt nạt à..

Cô ấy hỏi một hơi liền An Nhiên thấy xúc động nước mắt trực trào ra khóe mắt, cuối cùng vẫn là cô ấy yêu thương cô nhất, An Nhiên im lặng kéo cô ấy ngồi xuống chiếc bàn gần đó, anh mắt buồn ảm đảm nhìn Lệ Vũ, giọng cô hơi run run kiềm nén:

_ Lệ Vũ mình muốn li hôn.

Lệ Vũ bất ngờ vì câu nói của cô, người đàn ông ấy là chấp niệm thanh xuân của An Nhiên sao nói buông là buông, đã sảy ra chuyện gì? Giọng Lệ Vũ ân cần:

_ Đã sảy ra chuyện gì đúng không? đừng giấu mình, hãy nói với mình được không?

Lúc này An Nhiên không kiềm lòng được nữa bật khóc,đôi vai gầy run rẩy, tiếng nấc nghẹn ngào nho nhỏ khiến người nào nghe thấy cũng đau lòng, Lệ Vũ thấy vậy kéo ghế ngồi sát cạnh cô lấy tay mình đặt lên lưng An Nhiên vỗ nhẹ trấn an.

Khóc một lát thấy nhẹ lòng hơn An Nhiên mới kể tất cả cho Lệ Vũ nghe, mà khi nghe xong cô ấy tức giận cùng căm phẫn:

_ Cái quái gì vậy? không yêu thì buông tay sao hắn ta cứ níu kéo làm cái gì, đã thế còn ác độc hủy một bên tay của cậu, anh ta bị thân kinh à, đồ độc ác tàn nhẫn đó.

Cô ấy đau lòng kéo cánh tay trái của cô vén tay áo lên,thoạt nhìn sẽ không nhận ra nhưng nhìn kĩ sẽ thấy cánh tay này không còn lực nữa, Trái tim Lệ Vũ tràn ngập đau lòng, người bạn tốt nhất của cô,luôn cười vui vẻ, năng động thân thiện đã không còn, chỉ còn lại một Mạc An Nhiên có ánh mắt thê lương, không nở nổi nụ cười nữa, tình yêu làm cho An Nhiên tiều tụy như một cái xác không hồn,giọng Lệ Vũ nghẹn lại:

_ Li hôn đi, nhất định phải buông tay! An Nhiên cái đoạn tình cảm này không công bằng, đừng vì nó mà phải chịu quá nhiều tổn thương, chỉ mình cậu chân thành còn hắn ta liếc mắt nhìn cậu một cái cũng lười thì hà cớ gì cậu phải cố chấp giữ lại nó chứ???

An Nhiên đã từng rất cố chấp, nhu nhược ngốc nghếch mà nghĩ rằng chỉ cần cô chân thành thì anh sẽ nhìn lại và yêu cô, nhưng cô đã lầm, không yêu thì là không yêu, càng hèn mọn níu giữ thì càng nhận lấy tổn thương chồng chất.

Giọng cô nghẹn ngào:

_Lệ Vũ mình chỉ ước gì mình và anh ấy sẽ không có gặp gỡ thì chắc chắn mình không đau như thế này.

_...

_ Một Người yêu sai người và một người hận lầm người.

Lệ Vũ yên lặng ở bên nhưng nước mắt cũng đã dàn dụa trên khuôn mặt cô ấy, tình cảm là thứ khó nói, cô ấy chưa trải qua lên chị biết ôm chặt An Nhiên an ủi:

_ Không sao cả An Nhiên cậu còn trẻ, nếu buông tay sau này sẽ có cơ hội được hạnh phúc.

_ Mình cảm ơn cậu Lệ Vũ, cậu và Nhậm Hào luôn đối xử với mình như người nhà.

_ Ngốc ạ chúng ta là người nhà, là gia đình của nhau.

An Nhiên trút bỏ được nỗi lòng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô chợt ngẩng đầu lên nhìn Lệ Vũ hỏi:

_ Lệ Vũ cậu có tin gì về Nhậm Hào ko? anh ấy vẫn tốt chứ?

Lệ Vũ gật đầu:

_ Uh anh ấy vẫn tốt đã qua Đức Du học rồi, may cho anh ấy là sau một tuần gia đình đã ổn định không bị phá sản.

An Nhiên thở phào nhẹ nhõm,may Nhậm Hào không sao, vậy là Nguyên Phong đã giữ đúng lời hứa.

...

Ở trong một biệt phủ tại một sơn trang vùng ngoại ô từ cổng vào đã có rất nhiều vệ sỹ con đường dẫn vào biệt phủ hai bên vệ sỹ đứng thành hàng cung kính chào đón một dàn siêu xe phiên bản giới hạn vừa đỗ xuống, mà đi đầu là chiếc Bugatti La Voiture Noire do Hàn Nguyên Phong lái, tiếp đến là chiếc Bugatti Centodieci của Lâm Dĩ Tường cạnh đó là chiếc Lamborghini Venno mà Trần Quân Dịch là chủ,cả ba bước xuống xe phong thái như các bậc vương tử, ngoại hình đều cao lớn anh tuấn, thần thái xuất chúng, hai hàng vệ sỹ đồng thanh:

_ Lão Đại!

_ Lão Nhị!

_ Lão Tam!

Cả ba đi thẳng vào phòng khách rộng lớn có ba ghế chủ chính giữa và hai bên mỗi bên mười chiếc ghế dành cho tất cả những người thân tín.

Hàn Nguyên Phong khí chất lạnh lùng ngồi chính giữa hai chân gác lên nhau dựa người ra sau một tay để trên đùi gõ gõ một tay chống cằm có vẻ rất tùy ý, nhưng nhìn bộ dạng này của anh tất cả mọi người ở đây đều gần như nín thở, trán đổ mồ hôi lấm tấm.Giọng anh cất lên lạnh băng:

_ Dẫn tới đây.

Lời vừa dứt thì có hai vệ sỹ đưa tới trước mặt anh một người đàn ông, vì bị đánh mà mặt mũi giờ không nhìn ra cái gì, giống như một cái đầu heo biến dạng ấn hắn ta quỳ xuống vệ sỹ cung kính:

_ Dạ thưa Bùi Tuấn kiệt đã được đưa tới thưa Lão Đại.

Hàn Nguyên Phong đưa anh mắt rét lạnh nhìn người trên mặt đất,Đôi mắt đẹp hip lại lạnh lùng cùng tàn nhẫn:

_Kẻ mà đâm sau lưng tôi chưa bao giờ được sống!

Bùi Tuấn kiệt lê lết dưới sàn nhà, hắn bò tới gần chân Hàn Nguyên Phong nhưng bị vệ sỹ ngăn lại hèn mọn cầu xin:

_ Hàn tổng là do tôi có mắt như mù, xin anh tha cho cái mạng chó này của tôi, cầu xin anh.

Hàn Nguyên Phong đứng dậy cất bước tới chỗ hắn, anh nhìn từ tên cao xuống thần thái như vị vương tử cao quý nhìn đám cỏ dại ven đường giọng âm lãnh:

_ Chuyện năm đó có liên quan gì đến ông không? hả?

Bùi Tuấn Kiệt thê thảm dưới đất muốn đưa tay níu chân anh giọng lí nhí:

_ Dạ thưa không liên quan gì đến tôi đâu ạ, thực sự tôi không dám lừa lọc gì Hàn Tổng đâu ạ.

_...

_ Cậu biết đấy cháu gái tôi chết một cách ủy khuất như thế, tôi đâu dám tiếp tay cho kẻ thù mà hãm hại cháu gái của mình chứ.

_...

_ Mạc An Nhiên đã hãm hại con bé, khiến con bé bị vũ nhục tới chết,cậu nghĩ xem người làm cậu như tôi biết tính sao? Tôi vào làm việc cho Mạc Gia mong cứu vớt cái công ty mục rữa đấy,nhưng tôi bị đối tác lừa mất hết vốn chứ tôi đâu giám mang 2 tỷ tệ cậu đầu tư để bòn rút hay làm của riêng đâu ạ.

Ông ta biết vị Thiếu gia của Hàn Thị to lớn này không được phép động nhưng tất cả vì nghe lời cái con bé Vân Kiều kia mà bây giờ mang vạ thế này,hắn ta run lẩy bẩy dường như sắp không chống đỡ được.

Mà Nguyên Phong cả người tỏa ra sát khí, hất mạnh chân tránh xa bàn tay dơ bẩn của hắn định chạm vào chân mình giọng nói thâm trầm:

_Được vậy tôi sẽ cho ông biết thế nào là cứng miệng.

Hàn Nguyên Phong vừa dứt lời đã thấy Trần Quân Dịch bước tới cầm con dao trên tay không kiêng nể mà đưa xuống bàn tay đang được hai vệ sỹ giữ chặt của Bùi Tuấn Kiệt, tiếng hét thất thanh rồi ngất lịm đi, chỉ thấy hai ngón tay đã rời khỏi bàn tay máu chảy ướt một mảng sàn nhà.

Lâm Dĩ Tường nãy giờ ngồi im xem kịch giờ mới lên tiếng:

_ A Phong cậu thật máu lạnh người ta là cậu ruột của người con gái cậu yêu đó.

Hàn Nguyên Phong nhìn Lâm Dĩ Tường môi bạc nhếch lên đầy khinh thường:

_ Cậu nghĩ những kẻ cặn bã sẽ được ưu tiên à, trong từ điển của Hàn Nguyên Phong này không có hai từ ngoại lệ.

Hàn Nguyên Phong lãnh đạm bước ra ngoài coi như mọi chuyện vừa rồi anh không hề biết gì, anh ưu nhã cho tay vào túi quần đi tới xe của mình, theo sau anh là hai người bạn đã theo anh vào sinh ra tử, đổ máu vì nhau không biết bao nhiều lần giọng anh nhẹ nhưng như là mệnh lệnh:

_ Cho người nhốt hắn lại tôi cần tìm hiểu rõ sự việc năm đó,không được để hắn chết.

Quân Dịch gật đầu:

_ Đã rõ ạ.

Ra tới xe Lâm Dĩ Tường cất giọng cà lơ:

_ Đi bar không, tìm mỹ nhân ôm cho vui.

Quân Dịch bật cười:

_ Cậu chỉ vậy là nhanh nhưng tôi không có hứng thú, mấy con người nhìn như hình nộm, trang điểm lòe loẹt, xịt nước hoa như tắm nghĩ thôi đã thấy buồn nôn.

Lâm Dĩ Tường sắc mặt đen lại định đấm cho tên kia một cái, loại người không biết thưởng thức.Quân Dịch giả bộ sợ hãi còn Hàn Nguyên Phong thì lạnh lùng:

_ Tôi về nhà.

Lâm Dĩ Tường mở to mắt kinh ngạc:

_ Này không phải vội về để ôm đóa bách hợp của cậu đấy chứ?

Trần Quân Dịch cũng hùa theo:

_ Đóa bách hợp bị bỏ quên haha.

Sau cậu nói của Quân Dịch là tiếng ga réo ầm trời, chiếc xe lao vút đi như một cơn gió, Hàn Nguyên Phong bỏ lại hai người đàn ông nhìn nhau cái hiểu cái không rồi lại cùng bật cười giòn tan cả trang viên tỉnh nặng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK