Giữa cô và anh luôn có khoảng cách mãi không chạm được, cô rất muốn mình không lo lắng gì cả mà an phận ở bên cạnh anh những năm tháng này, mặc kệ tương lai là dài hay ngắn, chỉ cần anh thật lòng thì cô sẵn sàng cam tâm tình nguyện nhưng anh quá thâm sâu cô không biết được ở trong lòng anh bao nhiêu là chân thật làm cô thấy lo lắng bất an.
Người đàn ông như anh có biết bao người phụ nữ vây quanh, nói cô không ghen là sai nhưng cô không thể làm gì được cô không nắm bắt được trái tim anh mỗi lần nhìn thấy anh với người phụ nữ khác là tim cô bất giác đau.
Cô phải làm sao đây?...
Một cơn gió thoáng qua cô bất chợt thấy lạnh hơn, những bông tuyết nhỏ bay nhẹ trong làm gió, cô kéo cao cổ áo khoác, kéo chiếc khăn choàng cổ sát hơn một chút, lúc này cô mới cảm nhận mình đứng đây quá lâu, hai bàn tay lạnh cóng đã không còn cảm giác An Nhiên quay lưng đã đến lúc trở về nếu không anh sẽ tức giận, tới vỉa hè cô gọi taxi rồi trở về.
An Nhiên về tới nhà,vừa vào cửa đã thấy Tiểu Bạch lao ra cọ cọ lên chân cô muốn được cô ôm,cô cúi xuống ôm nó lên cảm nhận được cơ thể mềm mềm ấm áp đang làm nũng cô bật cười thích thú.
Ôm Tiểu Bạch tới sofa cô vui đùa cùng nó, tâm trạng đã thoải mái rất nhiều, cô đã suy nghĩ và quyết định rồi cô sẽ ở bên anh, cô muốn một lần ỷ lại dựa dẫm vào anh dù tương lai như thế nào cô không muốn nghĩ đến.
Tiếng cười đùa vui vẻ của cô vang cả căn nhà rộng lớn:
_ Tiểu Bạch em còn cọ nữa chị đánh mông em cho coi.
Nguyên Phong đang họp video nhưng muốn về phòng mình lấy đồ, đi trên hành lang nghe thấy tiếng cười của cô anh mới bớt lo lắng, cô đã trở về.
Nhìn xuống thấy một lớn một nhỏ ôm nhau trên sofa hình ảnh ấm áp đánh thẳng vào trái tim lạnh lùng của anh khiến nó đang dần tan chảy.Anh nhìn thất thần mất mấy phút mới nhớ ra mình đang dở cuộc họp, quay lưng về thư phòng môi nhếch lên một nụ cười hiếm hoi.
An Nhiên không biết có người nhìn mình cứ vô tư chơi đùa tới khi mệt cô mới trở về phòng, không thấy anh ở đây cô nhẹ nhàng vào phòng tắm rửa rồi leo lên chiếc giường ấm áp,cầm điện thoại lướt tiktok một lát do cả ngày mệt cô đã thiếp đi lúc nào không biết.
12h đêm Nguyên Phong mới xong công việc đứng dậy về phòng.
Một bóng dáng đang nằm ngủ trên giường, gương mặt hồng hồng ngủ an ổn như một con mèo nhỏ Nguyên Phong vén chăn leo lên ôm cô vào ngực hôn xuống trán cô rồi không kìm được hôn môi cô triền miên.
An Nhiên đang ngủ cảm nhận thấy môi mình nhột nhột mới nhẹ nhàng mở mắt đập vào mắt cô là gương mặt phóng đại của anh, anh biết cô đã tỉnh nhưng dục vọng trong anh không kiềm lại được, anh rời môi cô xuống cần cổ mảnh khảnh, xương quai xanh gợi cảm cứ thế hít hà lấy hương thơm dìu dịu từ cơ thể cô, không phải nước hoa đắt tiền nhưng lại khiến anh mê muội.
Cơ thể An Nhiên cứng đờ, hai tay chống trước ngực anh run rẩy, cô vẫn chưa quen với tiếp xúc thân mật của anh, Nguyên Phong kéo quai váy của cô xuống thấp hơn để lộ cặp ngực sau lớp áo nội y căng tròn trắng nõn, thực sự giống như hai miếng đậu hũ ngon mềm.
An Nhiên cảm nhận cơ thể hơi lành lạnh giật mình muốn đẩy anh ra, cô biết anh muốn làm gì,nhỏ giọng lên tiếng:
_ Anh buông em ra.
Lúc này tiếng của cô không khác gì con mèo nhỏ kêu khe khẽ khiến anh càng muốn trầm luân giọng anh đã hơi khàn:
_ Không buông, em lên làm nghĩa vũ của người vợ.
Nói rồi anh mạnh bạo hơn hôn sâu vào hõm ngực cô để lại nhưng dấu ấn trên đó.
An Nhiên run rẩy dãy giụa, cô xấu hổ cả người ửng hồng nhìn càng quyến rũ. Bộ dạng run rẩy ngây ngô của cô làm anh như phát điên dục vọng làn tràn khắp cơ thể anh, anh muốn nuốt trọn cô vào bụng, vừa nghĩ anh vừa cởi hết đồ trên người cô xuống để cả thân hình kiều diễm động lòng người bại lộ trước mắt anh.
Cô sợ hãi muốn che đi phần hoa mỹ trên cơ thể anh mỉm cười gian tà:
_ Em che cái gì, cũng chưa phải chưa từng nhìn qua.
An Nhiên nghe anh nói thế chân tay càng luống cuống hơn hai chân không tự chủ được muốn thoát khỏi gọng kìm của anh, cô nhẹ giọng run run pha chút hờn ghen hiếm thấy:
_ Anh đã từng với nhiều người phụ nữ.
Nguyên Phong hơi khựng người lại với câu nói của cô, anh đã từng chạm vào Vân Kiều,đêm đầu tiên của họ không ngọt ngào như bên cô, lúc đó anh uống nhiều rượu, sáng ra đã thấy họ trên giường cùng nhau và anh cũng đã lấy mất lần đầu của cô ấy như thế.
Còn với Nhật Lê thì anh không hề chạm tới cô ta, chỉ là diễn kịch để trả thù cô mà thôi, sau khi biết cô đã đi qua phòng anh đêm đó anh lập tức đuổi Nhật Lê ra khỏi phòng.
Qua một lúc anh mới ổn định tâm trạng nhưng không hề rời khỏi người cô, ánh mắt anh đã bớt đi sự dịu dàng đôi chút anh trực tiếp cúi xuống hôn khắp cơ thể cô để cô không kịp phản ứng cứ điên cuồng chiếm hữu.
An Nhiên không tránh thoát được đành nằm im để anh chinh phạt khắp cơ thể mình không bỏ sót một tấc da thịt nào.
Nguyên Phong như con hổ ăn sạch sẽ ngọt ngào của cô, khi đi vào hoa nguyệt không chịu được cảm giác vô cùng tốt đẹp cúi xuống hôn môi cô thật sâu khiến cô không thở được,một phần do vẫn chưa quen việc anh đi vào bên trong cô mạnh bạo như thế một phần vì cảm xúc của cơ thể mình cô run rẩy rên lên đầy kiều mị.
_ ưmmm...
Nguyên Phong nghe vậy càng luận động mạnh hơn hiện tại bao kiềm chế của cảm xúc đã bùng lên không kiểm soát được nữa, An Nhiên do vẫn bị đau cô lên tiếng:
_ Đau, buông em ra.
Anh nghe thế thì nhẹ giọng:
_ Ngoan, một lát hết đau.
Anh muốn cô hết lần này tới lần khác mỗi lần đều gọi tên cô đầy ngọt ngào:
_ An Nhiên! An Nhiên.
Anh còn buộc cô phải kêu tên mình, giọng anh khàn đục ánh mắt mang theo dục vọng mà mơ hồ:
_ Gọi tên tôi.
Anh là mãnh thú muốn chinh phục con mồi nhỏ bé khiến nó thuần thục mà An Nhiên lúc này không khác gì con thỏ nhỏ bị anh nắm trọn cảm xúc,cô cảm nhận được anh đang dẫn mình trầm luân,lưu luyến,đôi mắt đẹp mê mang, lí trí không khống chế được cô nỉ non:
_ Phong...
Một tiếng này của cô đi thẳng vào tim anh, vào nơi lạnh lẽo nhất ủ ấm cho nó.
Anh điên cuồng muốn cô, bá đạo chiếm hữu, tới khi cả hai đều mệt cô không còn sức thiếp đi anh mới dừng lại hôn nhẹ trán cô. Tất cả dư vị ngọt ngào cô vừa mang tới khiến anh như khắc cốt ghi tâm.
Anh ôm cô đi tắm rồi trở về giường ôm cô ngủ thật ngon...