• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6 tháng sau...

Sơn Trang Hắc ưng bang vẫn luôn mang vẻ trầm tĩnh bí ẩn vệ sỹ luôn được bố trí phòng bị hết sức nghiêm nghặt để tránh những kẻ lợi dụng cơ hội đột nhập, đặc biệt là nhà báo và phóng viên, hai bên hông lối vào cửa chính đỗ mấy chục chiếc siêu xe phiên bản giới hạn, chứng tỏ cho thấy ngày hôm nay sẽ diễn ra cuộc họp vô cùng quan trọng, Lão Đại sẽ tự mình xử lí công việc.

Trên ghế chủ phòng họp Hàn Nguyên Phong Ngồi vắt chân ưu nhã, một tay để trên đùi gõ gõ một động tác vô cùng quen thuộc, tay còn lại chống lên thành ghế đỡ lấy phần trán của mình, cả người đều tỏa ra hàn bằng lạnh lẽo, chết chóc.

Mấy tháng này anh đã tự mình đi càn quyét tất cả những bang phái hội nhóm được lập lên với mưu đồ xấu xa, bọn chúng chuyên bóc lột của những người lao động nghèo,bóc lột sức lao động của những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, những nhà hàng khách sạn trá hình chuyên dùng để mua bán phụ nữ và vận chuyển chất cấm, và bao gồm mấy đập đoàn chuyên rửa tiền cho những kẻ buôn chất cấm và vũ khí, để trả lại bình yên cho thành phố này.

Hôm nay anh tới đây vì muốn tự mình xử lí mấy kẻ cặn bã dám bày mưu tính kế phản bội anh, anh lười biếng liếc nhìn tất cả mọi người giọng nhàn nhạt cất lên nhưng trong đó là cả sự rét buốt tận xương tủy:

_ Đưa người lên!

_ Dạ lão đại.

Tiếng vệ sỹ cung kính vang lên đầy mạnh mẽ dứt khoát. Chưa đầy 5 phút sau vệ sỹ dẫn theo ba người đều bị trói tay bịt miệng đi vào.

_ Lão Đại người tới rồi ạ!

_ uhm!

Gương mặt đẹp như điêu khắc không hề thay đổi tư thế chỉ là ánh mắt thâm trầm sâu không thấy đáy, con ngươi u ám khẽ chuyển động nhẹ, vệ sỹ hiểu ý gỡ bịt miệng của ba người đang quỳ dưới đất một cách vô cùng hèn mọn kia, được tháo băng dính bọn chúng như tìm được sự sống không ngừng thở dốc, người phụ nữ vội vàng lết tới gần chân của Hàn Nguyên Phong nhưng bị vệ sỹ ngăn lại giọng cô ta vô cùng kệch cỡm:

_ Nguyên Phong, bọn họ dám bắt nhốt hành hạ em, anh cứu em với, đuổi việc hết bọn ngu dốt này đi anh, không nhận ra cả mở chủ Hàn Gia tương lai.

Nói rồi với bộ dang nhếch nhác của mình cô ta quay sang quát mấy người vệ sỹ:

_ Bọn mày mù hết à, tránh ra, tao là vợ tương lai của anh Nguyên Phong, tụi mày muốn chết đúng không?

Giọng nói lạnh băng âm u của anh cất lên:

_ Ừ đúng là đáng chết!

Mạc Vân Kiều nghe vậy nghĩ anh đang mắng vệ sỹ của mình, liền vui mừng phấn khích:

_ Đúng... Đúng thế, anh mau đuổi việc bọn họ đi anh.

Nói rồi cô ta chật vật muốn đứng dậy, nhưng nghe giọng nói lạnh lùng cùng hàn ý tỏa ra từ anh liền bất động tại chỗ:

_ Là cô đáng chết.

Mạc Vân Kiều sững sờ,bộ dạng của cô ta lúc này vô cùng nhếch nhác, khác hẳn vẻ lộng lẫy thường ngày, hiện tại đã không còn là đóa bạch liên hoa lúc nào cũng tỏ ra dịu dàng,thuần khiết, giọng nói không còn vẻ ngọt ngào mềm mại như nước nữa.

Thay vào đó một người đàn bà ích kỉ, sân si đầy mưu mô và tham vọng, giọng nói đã chỉ còn mang phong thái kẻ đầu đường xó chợ, mắc bệnh công chúa nên ko xem ai ra gì bày mưu tính kế tỉ mỉ chỉ để hại người khác,thì ra không có bông tuyết nào là trong sạch cả, nhìn vẻ bề ngoài màu trắng rất sạch sẽ nhưng thực chất bên trong toàn bụi bẩn và rác rưởi.

Anh bình thản đứng dậy thần thái cao lãnh bất kì ai cũng không chạm tới nổi, nhìn từ trên cao xuống ba con người hèn mạt đang co rúm lại vì sợ hãi, nhận găng tay từ Đại Hưng đeo vào anh từ từ đi tới chỗ Mạc Vân Kiều cúi xuống đưa tay bóp cằm cô ta.

Mạc Vân Kiều thấy anh đi tới liền mừng rỡ muốn đưa tay chạm vào anh nhưng chưa chạm tới được đã bị hai vệ sỹ hai bên giữ chặt tay khiến cô ta không nhúc nhích được,hiện tại lại bị Hàn Nguyên Phong bóp lấy cằm lực tay tuy không nặng nhưng khiến cô ta mặt tái nhợt chỉ phát ra được tiếng ú ớ không rõ từ.

Nguyên Phong cất giọng lạnh lẽo:

_ Nói! sự thật năm đó.

Mạc Vân kiều sợ hãi cất giọng run rẩy khi cằm được anh nới lỏng hơn:

_ Nguyên Phong tin em, tất cả là do An Nhiên cô ta tính kế hãm hại em, cô ta cho người hãm hiếp em, hãy tin em.

Nhìn gương mặt của người phụ nữ xảo trá này, anh chợt thấy buồn nôn, giờ thì anh cũng đã hiểu vì sao anh luôn bài xích cô ta, ở cô ta toát lên vẻ tham vọng, sự tham lam làm lu mờ lí trí, tới bây giờ vẫn còn muốn lừa dối anh vẫn muốn vấy đống bùn nhơ nhuốc lên người An Nhiên,thì ra từ đầu tới cuối anh đã tin nhầm người.

Trên thương trường anh chưa một lần thất bại, ai cũng nói anh có mắt nhìn người nhưng kết cục anh vẫn bị Mạc Vân Kiều lừa hết lần này tới lần khác, thậm chí muốn anh nuôi con của kẻ khác.

Cả người tỏa ra hàn ý rét lạnh, ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo chiếu tia nhìn chết chóc.

_ Cô rất giỏi!

Rắc

Sau tiếng kêu của từng mảnh xương vỡ vụn là tiếng thét chói tai của Mạc Vân Kiều phần cằm bị gãy xương toàn bộ, khuôn mặt biến dạng tái nhợt không còn giọt máu, nước mắt của cô ta sắp trượt qua ngón tay anh,kinh tưởm anh rút tay khỏi cô ta đứng dậy rút găng tay khỏi tay mình trực tiếp ném xuống đất,nhận khăn sạch từ Đại Hưng cẩn thận lau lại bàn tay thon dài đẹp đẽ như sợ đi găng vẫn không tránh nổi sự bẩn thỉu của cô ta, xong xuôi anh ném lên mặt Mạc Vân kiều khiến cô ta càng thêm đau đớn anh cất giọng lạnh lẽo:

_ Quân Dịch hãy cho cô ta xem năm ấy cô ta đã làm những gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK