Đan Lê thấy cô tới cất giọng trong trẻo như chim họa mi:
_ Chị à, cuối cùng chị cũng tới, em mệt sắp không đi nổi luôn rồi đó chị.
An Nhiên bật cười nhìn cô gái nhỏ dịu dàng trả lời:
_ umh chị cũng muốn tới sớm mà ở nhà bận xíu việc, em bỏ đây c làm cho, em qua phòng nghỉ, nghỉ ngơi xíu đi nha.
Đan Lê tuy mệt nhưng không muốn nghỉ lắc lắc đầu:
_Không cần đâu ạ, em sẽ làm cùng chị cho xong ạ.
An Nhiên mỉm cười lắc nhẹ đầu:
_ Ngốc! em đi nghỉ đi có chị ở đây rồi để c xử lí nốt, làm gì thì làm sức khỏe mới quan trọng.
Đan Lê gật đầu, cô biết không thể không nghe lời An Nhiên bởi ở chị ấy luôn có một nghị lực mạnh mẽ,luôn toát lên vẻ đẹp của người phụ nữ Á Đông vốn có, mạnh mẽ, kiên cường vẻ bên ngoài nhưng bên trong lại vô cùng dịu dàng,lương thiện.
An Nhiên đã dạy cô rất nhiều điều, cô luôn biết ơn chị.
Lặng lẽ gật đầu quay lương về phòng nghỉ, đi được mấy bước Đan Lê quay lại nói nhỏ:
_ Chị! nếu anh ấy có tới chị nhớ gọi em nha chị.
An Nhiên bật cười, gật đầu:
_ Uh anh ấy tới c sẽ kêu em dậy.
Đợi bóng lưng Đan Lê khuất sau cửa phòng, An N hiên mỉm cười trong lòng thầm nghĩ:
" Đan Lê rất tốt, không những xinh đẹp ngoan ngoãn mà còn rất hợp với Tuấn Hạo về bối cảnh và gia thế, mình sẽ giúp hai người họ, không thể vì một người phụ nữ như mình mà anh ấy đánh mất đi sự lựa chọn tốt như vậy được"
An Nhiên chăm chú làm việc cho tới khi hoàng hôn dần buông,ánh nắng tắt dần, ở trước cửa hàng có một người đàn ông cao lớn đang đứng nhìn cô qua cửa kính, anh có nước da màu đồng phong trần gương mặt hài hòa ưa nhìn, đặc biệt đôi mắt anh như đại dương sâu thẳm. Sau nhiều năm anh đã trở về tiếp quản Nhậm Gia và đường đường chính chính tới gặp An Nhiên người con gái là cả tuổi trẻ của anh.
Thu hồi ánh mắt say mê đầy nhớ thương, anh nhẹ đẩy cửa bước vào đi tới bàn làm việc của An Nhiên.
Cô đang chăm chú hoàn thành mẫu thiết kế lên ko để ý có người bước tới, cho tới khi tầm nhìn chợt trầm tối,An nhiên chợt dừng tay nhìn lên có chút sững sờ.
Gương mặt của Nhậm Hào Hiện ra trước mắt cô bằng xương bằng thịt,nhìn anh bây giờ không còn là chàng trai thư sinh năm nào, thay vào đó là một người đàn ông trưởng thành, điềm tĩnh, năm đó cô đã vô cùng lo lắng, sợ anh vì cô mà liên lụy,sợ vì cô mà Nguyên Phong làm khó anh, nhưng giờ nhìn thấy anh trở về cảm xúc như tìm lại người thân của mình giọng cô run run:
_ Nhậm Hào anh đã bình an trở về...
Lời của An Nhiên chưa dứt cả người cô bất chợt bị anh ôm vào ngực, anh xiết chặt vòng tay như sợ buông ra cô sẽ biến mất, 5 năm qua anh đã cố gắng kiềm chế niềm nhớ thương người con gái này cố gắng thành công để đường hoàng trở về nói yêu thương cô, bảo vệ cô trong vòng tay mình, giờ đây cô đã chân thật trước mắt anh, không phải là những đêm lạnh lẽo cô đơn nơi xứ người, không phải là hình ảnh cô mơ hồ trong mỗi giấc ngủ không an lòng, hai tròng mắt anh hoen đỏ, giọng nói vẫn ấm áp cất lên:
_ An Nhiên anh đã trở về, anh sẽ bảo vệ em,sẽ mang hạnh phúc cho em.
An Nhiên bị anh ôm muốn nghẹn thở, cô đưa cánh tay mảnh khảnh đẩy anh ra giữ khoảng cách nhẹ giọng:
_ Anh bình an trở về là tốt quá rồi, sau này Nhậm Gia sẽ phát triển hơn, anh về lâu chưa ạ? Chúng ta qua bên kia uống trà đi anh.