Nhã Nhược trên mặt lộ vẻ tự tin đi vào thang máy, lúc này Vân Hi đang cầm sổ sách chuẩn bị đi phòng tài vụ kiểm tra số liệu, gặp Lăng Nhã Nhược đến với thái độ mình không phải người ngoài, làm cho nàng có chút khó xử, nàng nghĩ đến lần trước, Nhã Nhược và Mẫn Thiên Hữu to ra thân thiết, nên đơn giản không ngăn lại, chờ nàng ta đi ra thang máy, Vân Hi mới bước vào.
“Có việc gì?” Nghe tiếng bước chân, Mẫn Thiên Hữu biết người tới không phải Lăng Vân Hi, từ khi nào thì hắn đã hiểu rõ mọi tập tính hơi thở của nàng rồi?
“Không có việc gì thì không được tới tìm anh sao?” Bởi vì từng có lần đã đến, Lăng Nhã Nhược liền có thái độ tự cho mình là phụ nữ của hắn, nàng không biết rằng đã chạm đến một điểm mấu chốt của Mẫn Thiên Hữu.
Đã quen với hương thơm tự nhiên trên người Vân Hi, hiện tại Lăng Nhã Nhược lại nồng đậm mùi nước hoa, làm cho hắn phải nhíu mi, vẻ mặt giận dữ,“Tôi đang bận, cửa ở bên kia, đến như thế nào thì đi như thế ấy!”
Mẫn Thiên Hữu ánh mắt lạnh như băng, thậm chí ngay cả mắt cũng chưa nhìn lên, đã trực tiếp nói nhưng lời vô tình như thế, điều đó làm cho cao ngạo và tự tôn của Lăng Nhã Nhược mất sạch ở trước mặt hắn.
“Làm sao vậy? Lần trước không phải rất vui vẻ sao?” Lăng Nhã Nhược buông cả cao ngạo, ngay cả tư thế hắn ngồi cũng toát ra vẻ uy hiếp nhưng lại làm Lăng Nhã Nhược càng thêm mê hoặc.
“Lăng tiểu thư!” Mẫn Thiên Hữu đột nhiên cầm lấy cây bút trên bàn, ánh mắt sắc bén mang theo một chút thị huyết lạnh lùng, Lăng Nhã Nhược trong lòng cả kinh, nhìn không chuyển mắt, theo dõi bàn tay hoàn mỹ tôn quý như thần của hắn, đang đùa nghịch cây bút.
“Tôi đã ước hẹn gì với cô rồi sao?” Mẫn Thiên Hữu không nén bình tĩnh, đây là dấu hiệu trước khi hắn tức giận, Lăng Nhã Nhược tựa hồ cũng cảm giác được rồi, nàng không rõ thái độ lần này, tại sao lại khác biệt lớn với lần trước như vậy, chẳng lẽ là bởi vì Lăng Vân Hi?
“Ba em nói muốn gặp Vân Hi, anh chừng nào lại đưa em ấy về?” Bị ánh mắt lãnh liệt của Mẫn Thiên Hữu làm Lăng Nhã Nhược muốn đông lạnh, nên nói năng có chút lộn xộn, biết rõ Mẫn Thiên Hữu không phải là chồng Lăng Vân Hi, nhưng là chỉ có thể nhắc đến nàng, hắn mới không lạnh lùng như vậy.
“Tại sao tôi lại không biết nhỉ, thì ra các ngươi đều rất quan tâm Vân Hi……” Mẫn Thiên Hữu thản nhiên cười, nụ cười này lại âm lãnh tận xương tủy, nhìn vào trong mắt Lăng Nhã Nhược nàng chỉ cảm thấy, xuyên thấu qua hắn là ánh mắt tràn ngập hận ý, chẳng lẽ là Lăng Vân Hi nói với hắn cái gì rồi?
“Thiên hữu, anh làm sao vậy? Vân Hi là em gái em mà!” Lăng Nhã Nhược ngẩng đầu lên, làm cho chính mình thoát khỏi chút chật vật này, trong lòng lại không theo kịp suy nghĩ của người đàn ông thâm trầm trước mặt, đôi khi hắn cười, lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, có lúc hắn lạnh lùng, lại làm cho người ta cảm thấy bình tĩnh.
“Phải không?” Mẫn Thiên Hữu híp lại đôi mắt đen thẫm, đánh giá Lăng Nhã Nhược một vòng, khóe miệng tràn ra một chút cười như có như không,“Mấy hôm nay tôi rất bận, khi nào rãnh sẽ đến Lăng gia!”
“Thật sao?” Mẫn Thiên Hữu đột nhiên chuyển biến làm cho Lăng Nhã Nhược có chút trở tay không kịp, vừa rồi bị mất mặt rất nhanh đã được vui sướng thay thế.
Mẫn Thiên Hữu gật đầu, làm tư thế tiễn khách, Lăng Nhã Nhược vui mừng xoay người rời đi, nàng nói với chính mình không thể nóng vội, Mẫn Thiên Hữu không phải là loại đàn ông nàng có thể khống chế, nên phải bắt đầu từ bên trong.
“Đúng rồi, đổi mùi nước hoa hiện tại trên người cô, tôi không thích!” Âm thanh Mẫn Thiên Hữu vang lên phía sau lưng, nhất thời làm Lăng Nhã Nhược giật mình.