Lăng Nhã Nhược một tay nâng ly rượu, lễ phục dạ hội đỏ thẫm nhìn qua rất cao quý sang trọng, Vân Hi lại thanh nhã như cúc có vẻ như bộ lễ phục kia rất trần tục.
Lăng Nhã Nhược thỉnh thoảng nhìn về phía người đàn ông đầy hào quang trong đại sảnh kia, có vài phần nghĩ ngợi, Lăng Vân Hi chính là bí thư của anh ấy, vừa rồi anh ấy đã nói như vậy?
“Đừng tiêu phí sức lực đả kích tôi, không bằng dùng nó trên người anh ta! Anh ta có xem tôi quan trọng hay không, cô để ý thì có lợi gì?” Vân Hi lộ vẻ cứng rắn đáp trả, ở trước mặt Lăng Nhã Nhược, nàng không hề còn là một Lăng Vân Hi nén nhịn nữa rồi, từ khi rời đi Lăng gia một khắc kia, nàng liền phát thệ sẽ không để người Lăng gia tùy ý khi dễ.
Vân Hi phản kích đổi lấy kinh ngạc của Lăng Nhã Nhược, nhưng chỉ là một lát thì ghen tị càng nhiều hơn, cô ta ghen tị Vân Hi xinh đẹp!
Vân Hi quay đầu muốn rời đi, Lăng Nhã Nhược híp lại đôi mắt bất ngờ có một tia nguy hiểm xẹt qua, nhìn trước mặ hồ nước lăn tăn gợn sóng, khi Vân Hi đi qua người Lăng Nhã Nhược, cô ta đột nhiên vươn chân cản trước mặt nàng, Vân Hi theo bản năng muốn chụp lấy người Lăng Nhã Nhược, cô ta đột nhiên đỡ lấy hai vai nàng rồi đẩy ngã–
“Bùm” một tiếng, trong bể bơi nước bắn tung tóe, Vân Hi cũng vừa kịp nhìn thấy nụ cười trên khóe môi Lăng Nhã Nhược.
Nhưng không đợi đến khi cô ta thoải mái tươi cười, ngay sau đó, lại vang lên hai tiếng “bùm” thật lớn, khi mọi người còn chưa kịp nhận biết là điều gì thì đã thấy hai bóng dáng cao lớn nhảy nhanh vào trong hồ, cùng bơi về hương cô gái đang giãy dụa trong nước….
Lạnh quá, Vân Hi hai chân bị động, chiếc váy quấn chân làm nàng không thể động đậy được, chính là có một cảm giác rất lạnh truyền từ chân đến đỉnh đầu, ngay sau đó, nàng chợt nghe đến một tiếng quen thuộc gọi to,
“Vân Hi……”
“Tiểu Hi……”
Bể bơi nước không sâu, nhưng người không bơi giỏi như Vân Hi mà nói cũng rất nguy hiểm, Mẫn Thiên Hữu nghe tiếng nàng thống khổ kêu, liền nhanh bơi tới bên người nàng, bàn tay lớn ấm áp chụp lấy thắt lưng nàng, chậm rãi kéo vào bờ, lập tức có người đón lấy hai người, hắn cũng không có buông ra Vân Hi, ôm nàng rồi đặt ở trên đùi mình, mắt thấy sắc mặt hồng nhuận dần dần trắng bệch, hắn cả lòng cũng thấy đau đớn.
“Vân Hi, Vân Hi, tỉnh lại….” Mẫn Thiên Hữu dùng sức lay than thể lạnh ngắt của nàng, bàn tay đặt ở trước ngực nàng làm động tác cứu hộ, nàng lại thủy chung cứ nhắm mắt, gương mặt trắng bệch đến dọa người.
Chưa bao giờ có cảm giác sợ hãi làm cho Mẫn Thiên Hữu lập tức hoảng loạn, hắn vỗ hai má nàng, một lần lại một lần kêu tên nàng, thậm chí không để ý đám người đang vây xem, dứt bỏ hết thảy miệng đối miệng tiến hành hô hấp nhân tạo, đôi môi nàng lạnh như băng do giá rét làm hắn càng đau buốt!
“Vân Hi, đừng làm anh sợ, nhanh lên tỉnh tỉnh……” Thẳng đến khi bàn tay hắn truyền đến một cảm giác ấm nóng, Mẫn Thiên Hữu cúi đầu đã nhìn thấy máu tươi nhiễm đỏ váy trắng của nàng, hắn đột nhiên có loại cảm giác muốn hủy diệt cả trời đất….