Niếp Thịnh liền hiểu được ý ông chủ, gật gật đầu, bởi vì hắn biết kế tiếp có một trận chiến rất lớn, Mẫn Thiên Hữu hẳn là không rảnh đến công ty rồi.
“Trước đó tôi nhờ anh điều ra công ty cùng Lăng thị hợp tác, anh cùng Mandy tiếp tục theo dõi”, Mẫn Thiên Hữu ngón tay kẹp thuốc hút một hơi, không biết có phải hay không, hương vị là làm cho hắn suy nghĩ tới nơi khác, hắn ném xuống trong tay tàn thuốc, dùng chân chà sát, rồi xoay người đi phòng nghỉ tắm giặt thay áo khác, sau đó mới đến phòng bệnh của Vân Hi.
Cách đây hơn nửa tháng, đã một lần ở trong này hắn thu hoạch được kết quả ngoài mong đợi, nhưng chỉ ngắn ngủn thời gian hắn lại đón nhận sự mất mát này.
Vân Hi tỉnh lại đã là thời điểm của ngày hôm sau rồi, nàng mở mắt liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc phóng đại trước mắt, ánh mắt vẫn còn tơ máu, Vân Hi chưa bao giờ gặp qua Mẫn Thiên Hữu như thế, râu mọc chưa cạo, sắc mặt có chút hốc hác nhưng vẫn đầy dụ hoặc.
Vân Hi lấy tay vuốt cầm hắn, vuốt lên ánh mắt hắn, Mẫn Thiên Hữu trong thanh âm cũng khàn khàn, bắt lấy tay nàng áp vào má mình. “Thực xin lỗi.”
Đây là hắn lần thứ hai hắn nói lời này cùng Vân Hi, kia một lần là lúc hắn thô lỗ thương tổn nàng, lúc này đây, Vân Hi từ trong ánh mắt hắn nhìn ra sự đau lòng cùng tự trách.
“Vì cái gì nói xin lỗi? “. Vân Hi mấp máy đôi môi khô nứt, liền cảm giác được hạ thể truyền đến đau đớn khác thường, nàng không khỏi hồi tưởng lại một màn kia, đối diện ánh mắt Mẫn Thiên Hữu tràn ngập ảo não, Vân Hi liền hiểu được rồi.
“Đứa bé đã không còn, đúng hay không? “, nàng sớm nên nghĩ đến nó chứ, nó đến không phải thời điểm, nàng một chút ý thức bảo hộ cũng chưa có, lại khiến cho mình bị thương, nó nhất định là giận dỗi, cho nên trừng phạt nàng một người mẹ vô tâm này, nên mới bỏ đi ngay khi cho nàng biết sự tồn tại của nó.
Hai hàng lệ không tự chủ chảy xuống, rơi lên khóe miệng, ngay lúc đó Vân Hi cảm giác được hơi thở nam tính quen thuộc, ôn nhu hôn lên giọt lệ nơi khóe môi, hắn không dám dùng sức, chỉ có thể nhẹ nhàng mút lấy cánh môi không chút huyết sắc của nàng, lưu luyến quanh khóe môi nàng, nếu hắn lúc ấy có thể kiên trì một chút, mang nàng về nhà mình sẽ không có tình huống như vậy xảy ra.
Mẫn Thiên Hữu thật cẩn thận che chở nàng, cũng may nàng bình an vô sự, chỉ cần nàng bình an, nếu có tổn thất gì lớn hơn hắn đều có thể thừa nhận.
Bên tai Vân Hi hắn thấp giọng lẩm bẩm, “Vân Hi, đứa bé chúng ta còn có thể có lại.”
Còn có thể lại có sao?
Vân Hi không thể tin được chính mình cùng hắn còn có tương lai, từ thái độ Mẫn Bác Luân phản đối như vậy, Vân Hi có thể đoán ra tương lai của bản thân.
Có khả năng cải thiện tương lai cũng chỉ có hắn, cho nên giờ khắc này, nàng thầm nghĩ hảo hảo ôm lấy hắn.
Nhận được cam đoan, Vân Hi lại nặng nề ngủ, hộ sĩ vội tới chăm sóc chuẩn bị cho nàng tư thế ngủ yên ổn nhất, Mẫn Thiên Hữu nhìn gương mặt gầy goofof của nàng lo lắng.
“Vân Hi thế nào rồi? “, Mẫn Thiên Hợp nhìn Mẫn Thiên Hữu một thân bao trùm màu đen, hắn cẩn thận phát hiện Thiên Hữu cùng trước kia trở nên khác nhau rồi, trước kia Thiên Hữu là duy ngã độc tôn, đối đãi bất luận kẻ nào hay chuyện gì đều có thể lãnh khốc vô tình, nhưng hiện tại, đáy mắt Thiên Hữu ẩn chứa nhiều cảm xúc, là Vân Hi thay đổi hắn, đó là một tin tức tốt.
“Đã tốt rồi! ” Vân Hi một cô gái lý trí, sự kiên cường cùng năng lực chịu đựng đều vượt qua tưởng tượng của Mẫn Thiên Hữu, nguyên nhân làm cho nàng như thế, hắn hiểu càng thêm đau lòng, nàng không khóc cũng không nháo, thậm chí một câu oán giận cũng chưa nói, làm cho hắn cảm thấy mình thật có tội lớn. Phụ nữ là phải được bảo vệ, mà Vân Hi cũng chính là người hắn muốn bảo hộ nhất.
Hiện tại nàng ở bệnh viện, Mẫn Thiên Hữu chuyện trước mắt muốn làm nhất đã có thể quyết tâm làm, chẳng sợ sẽ vạn kiếp bất phục, hắn cũng không hối hận.
Hắn chưa từng có đối Mẫn Thiên Hợp đề cập yêu cầu nào, thậm chí là Thiên Hợp có yêu cầu nào hắn cũng đáp ứng, nhưng hôm nay, hắn lại muốn từ trên tay anh mình yêu cầu một việc quá phận.
Mẫn Thiên Hợp hai mắt nhìn chằm chằm Mẫn Thiên Hữu đầy ngập phức tạp, cho dù không nói ra miệng, hắn cũng đã muốn chuẩn bị làm như vậy rồi.
” Vân Hi là một cô gái tốt, anh cả chúc phúc cho hai người, Mẫn Thiên Hợp điều khiển xe lăn đến bàn, đem tờ giấy ly hôn hắn đã ký xong đưa đến Mẫn Thiên Hữu, trên mặt vẫn duy trì nụ cười tươi, mà loại tươi cười này, cho dù là ở trước mặt Mẫn Bác Luân cũng chưa từng có, có thể làm cho hắn để ở trong lòng, chỉ có Mẫn Thiên Hữu, Lăng Vân Hi, hạnh phúc của họ là nguyện vọng duy nhất của hắn, cũng xem như thay Mẫn Bác Luân nghĩ chuộc lỗi cùng đứa bé vô duyên kia……
“Cám ơn……” Mẫn Thiên Hữu thanh âm có chút hơi khàn, vẫn đang cúi đầu, những sợi tóc mỏng che ở trên trán.
Hắn để ý chỉ có thái độ của anh cả, chuyện này với hắn mà nói, cũng không quan trọng.
Vân Hi tỉnh lại lần nữa đã không nhìn thấy Mẫn Thiên Hữu, trong ánh mắt hiện lên một chút loạn lên, hiện tại nội tâm cũng là cực kỳ yếu ớt, qua chuyện sợ hãi vừa rồi, nàng tựa hồ càng ngày càng ỷ lại hắn.
Hộ lý của bệnh viện một tấc cũng không rời, canh giữ ở bên giường nàng, thỉnh thoảng nàng hỏi về Mẫn Thiên Hữu, cô hộ lý cũng chỉ chuyên nghiệp trả lời, Mẫn tổng sau khi nàng ngủ liền rời đi, hai ngày sau cũng chưa thấy xuất hiện.
Vân Hi trong lòng có chút nho nhỏ bất bình, là vì bọn họ đã không còn ràng buộc vì đưa nhỏ, cho nên hắn đã muốn bỏ lại nàng rồi sao?
Ngay khi nàng còn đang nghĩ tiêu cực, Mẫn Thiên Hữu lại xuất hiện rồi, gặp lại hắn, trên người vẫn như cũ tản ra thanh lịch phong độ, cao cao như vương tử đứng ở trước mặt Vân Hi, giống như lúc bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, gây cho nàng kinh ngạc không nói nên lời.
“Bác sĩ nói em hiện tại không thể lộn xộn, miệng vết thương chưa liền! ” Mẫn Thiên Hữu nhìn Vân Hi, trên mu bàn tay còn kim tiêm khó khăn khi di chuyển, hắn không gọi hộ lý mà tự mình đi đến trước mặt Vân Hi, hai tay đở lấy hai bên eo nàng, ngăn cản nàng động mạnh.