Từ đó về sau, Chung Mỹ Cầm tuy rằng cam chịu nàng tiến vào Lăng gia, Lăng Trí Xa cũng yêu cầu nàng đối với Chung Mỹ Cầm gọi một tiếng “Mẹ” nhưng Chung Mỹ Cầm thái độ rất là ác liệt, nàng mười tuổi về sau đã bắt đầu cuộc sống tự lực, không giống Lăng Nhã Nhược như vậy ăn mặc xinh đẹp, cũng không thể giống cô ấy mà nũng nịu rúc vào lòng mẹ.
Lăng Nhã Nhược có được hết thảy những thứ này còn Lăng Vân Hi chạm cũng không đến, nhưng nàng cũng còn có một chút cảm giác thân tình, đó là khi Lăng Đồng Cẩn con trai cả của Lăng gia trở về, theo thời gian trôi qua, nàng lớn lên ngày càng xinh đẹp đổi lại là “Mẹ” càng không thương, chị càng ghen tị, Lăng Nhã Nhược thường vụng trộm đem quần áo ba ba mua cho nàng cắt hết, sau đó còn lấy đồ của mình cắt đi rồi đem cáo trạng……
Thậm chí còn có lúc Lăng Trí Xa không ở nhà đem nàng nhốt vào phòng kho tăm tối một ngày một đêm, cũng không cho ăn cơm, thường thường đánh nàng, tất cả những việc đó nàng điều phải gánh nhận khi chỉ mới là cô bé mười tuổi, nàng ủy khuất rơi lệ hướng Chung Mỹ Cầm nói lại sự tình, bà ta chỉ biết nghiêm khắc quát lớn, chị nàng giáo huấn nàng như vậy là đúng, hơn nữa còn cảnh cáo nàng không được nói cho Lăng Trí Xa, mà nàng càng phản kháng thì Lăng Nhã Nhược càng làm thêm trầm trọng, nhỏ thì không được ăn cơm, lớn thì động tay chân mà đánh nàng……
Thời gian qua đi nàng vốn tính dịu dàng nhưng không yếu đuối dần dần học thêm ẩn nhẫn, so với Lăng Nhã Nhược nàng đẹp hơn phần nào thì nàng càng tìm mọi biện pháp che giấu, chỉ có như vậy, mới không gặp thêm cảnh thê thảm.
Mà ở trước mặt Lăng Trí Xa hai người họ mắt lạnh châm chọc khiêu khích thì hắn chỉ là bất đắc dĩ đich thở dài, điều này càng thêm làm cho Vân Hi tâm càng thêm lạnh, cho tới bây giờ, đối với gia đình này nàng cũng không được một chút cảm tình!
Những dấu vết trên người nàng mà hai mẹ con họ để lại, nàng thề, sẽ có một ngày hoàn trả lại cho họ!
Vân Hi tắm rửa xong đi ra trên người mặc áo ngủ thoải mái, sau khi tắm rửa làn da trắng như sữa phiếm một tầng hồng nhạt, che bớt đi phần nào khuôn mặt tái nhợt của nàng, nàng đi đến nhìn trông kính gương mặt không trang điểm cẩn thận đánh giá, theo tuổi trưởng thành, cho dù chưa đến hai mươi tuổi, ánh mắt nàng cùng mẹ Trang Thi Ngữ năm đó rất giống nhau, đây cũng là lý do mẹ con Chung Mỹ Cầm cực độ chán ghét nàng!
Sau lưng nàng còn lưu lại một vài vết xanh tím đều là kiệt tác của Lăng Nhã Nhược, lấy tay nhéo, dùng răng cắn, dùng roi đánh, vì không xử lý kịp thời, hiện tại tất cả đều in lại từng vết, nàng vươn tay vuốt sau lưng, khóe miệng cười đau khổ!
Ký ức của giai đoạn trường thành này như một chiếc răng nanh nhọn đâm vào lòng của nàng, ngoại trừ chấp nhận nàng không có lựa chọn nào khác.
Cho nên mới vừa học đại học năm đầu, nàng dứt khoát quyết định bỏ học, không theo đề nghị của Lăng Trí Xa làm việc ở Lăng thị, bởi vì nàng biết chỉ cần Chung Mỹ Cầm ở đó nàng vốn không có một ngày an tâm.
Chính là, ông trời vẫn còn thương nàng, một lần nàng thử tham gia thi tuyển vào tập đoàn Thiên Thừa, đã gây ấn tượng đến Lục Tử Hạo, nàng được hắn đặc biệt tuyển chọn, đơn giản là trên người nàng có một khí chất không tầm thường làm cho hắn chú ý, hắn nghĩ có một ngày, nàng sẽ từ vịt xấu biến thành thiên nga xinh đẹp!
Vân Hi đứng ở trước kính, hai tay nắm thành nắm đấm, trước kia là nàng không có năng lực phản kháng mới có thể ẩn nhẫn chịu đựng, nhưng là hiện tại nàng đã trưởng thành, nàng sẽ không lại tùy ý hai mẹ con độc ác kia khi dễ, bởi vì nàng là bảo bối trong lòng Trang Thi Ngữ!