• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em về phòng làm việc đợi đi, tôi đi gặp ba!” Khi Vân Hi mới vừa đi ra thang máy, Mẫn Thiên Hữu từ phía sau kéo qua cánh tay của nàng, động tác không hề thô bạo giống như trước, Vân Hi lại phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước, không lên tiếng trả lời, nhưng hướng về bàn làm việc của mình mà đi.

Mẫn Thiên Hữu than thở một tiếng, đem áo khoát vẫn còn lưu lại độ ấm của Vân Hi khoát lên mu bàn tay, sau đó hướng văn phòng đi đến.

Đầy đất bừa bãi một đoàn, nơi nơi đều biểu hiện rằng một màn kịch liệt đã phát sinh như thế nào, Vân Hi ngồi xổm xuống nhặt lên những tư liệu cùng máy tính bị Mẫn Thiên Hữu đẩy xuống nền nhà, bàn tay che bụng, nơi đó còn ẩn ẩn làm đau, nàng đứng dậy đi xuống phòng càfe pha một ly trà nóng, uống xong mới cảm giác thân thể không phải lạnh như băng.

Mẫn Thiên Hữu mới vừa đi vào phòng họp liền nhận một cái tát mạnh vang dội của Mẫn Bác Luân, một bên khuôn mặt tuấn tú vì không có né tránh mà phiếm vài giọt máu trên khóe môi, bình thản chịu đựng, tiêu sái đi đến vị trí chủ tọa trong phòng họp ngồi xuống.

“Ngươi có biết đang làm cái gì không? Cô gái kia là vợ của anh trai ngươi!” Sáng sớm Mẫn Bác Luân đã hiểu rồi, Mẫn Thiên Hữu cùng Mẫn Hiếu Triết đều có ý đồ với đàn bà của Thiên Hợp, nhưng ông không nghĩ tới, người con ông không phòng bị nhất lại đi giúp đỡ Mẫn Thiên Hữu.

“Ba, ba đã gặp chúng con trên giường rồi sao?” Mẫn Thiên Hữu lạnh lùng buông một tiếng, Mẫn Bác Luân chưa bao giờ đánh hắn, hiện tại không biết là vì Vân Hi hay là bởi vì Thiên Hợp mà động thủ đánh hắn, Mẫn Thiên Hữu cũng không có lảng tránh, đó là vì muốn bị trừng phạt khi vừa rồi làm loạng đối với Vân Hi mà thôi, nhưng hắn cũng không hối hận, hắn chính là đau lòng, vô tâm làm cho nàng bị thương!

“Ngươi nói cái gì vậy!” Mẫn Bác Luân không nghĩ tới hắn sẽ vì người phụ nữ vừa rồi mà ngỗ nghịch, ông vẫn lấy hắn làm niềm kêu ngạo của mình, hắn vẫn là người có năng lực rất tốt từ trước tới giờ, đây cũng là nguyên nhân ông yên tâm đem Thiên Thừa giao cho hắn.

“Này một cái tát, con cam nguyện nhận lấy, nhưng ba đừng tìm Vân Hi gây phiền toái, chúng con trong lúc đó không có gì!” Mẫn Thiên Hữu nhìn thẳng Mẫn Bác Luân đang nổi giận đùng đùng, hắn vuốt hai gò má, không nhanh không chậm nói.

Bây giờ còn không phải lúc, trước khi Mẫn Thiên Hợp cùng Vân Hi chưa ly hôn, hắn không thể làm cho Mẫn Bác Luân thương tổn Vân Hi, bởi vì hắn biết, nếu Mẫn Bác Luân biết hắn đối với Vân Hi có ngạt niệm, bọn họ trong lúc đó sẽ không thể gần nhau vì hai chữ thân phận.

“Thật sự là không có gì, thì bảo nó về lại bên cạnh Thiên Hợp, ta xem vị trí này cũng không thích hợp với nó!” Mẫn Bác Luân lạnh lùng hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, mà lời nói của ông lại làm cho Mẫn Thiên Hữu lòng càng buộc chặt.

“Vậy ba có nghĩ là vị trí tổng giám đốc này cũng không thíc hợp với con chứ?” Mẫn Thiên Hữu vỗ bàn đứng lên, ngang nhiên đứng thẳng, khí phách hoàn toàn không thua Mẫn Bác Luân, một công ty, nếu không có một người tài năng lãnh đạo, thì cũng là một cái xác không tổ chức, cho dù những năm gần đây Mẫn Thiên Hữu đều đứng ở phía sau màn thao túng, nhưng Thiên Thừa nhờ có hắn lãnh đạo mới có thể bước thêm một nấc thang mới, khi Mẫn Hiếu Triết còn ở công ty, Mẫn Bác Luân tự nhiên sẽ không thể để cho Mẫn Thiên Hữu rời đi.

“Ngươi uy hiếp ta?” Mẫn Bác Luân tức giận càng tăng lên, người đàn bà đó rốt cuộc đã hạ cổ gì cho hắn, có thể làm cho Thiên Hữu bảo hộ nàng như vậy!

“Con chỉ là không hy vọng ba vì việc riêng làm rối kỉ cương, Vân Hi không có sai, cô ấy không nên rời đi, ít nhất ở trong mắt con, Vân Hi là một bí thư đắc lực!” Mẫn Thiên Hữu lấy lui làm tiến, ông ấy tự nhiên sẽ không tốt để phản bác lần nữa, chẳng qua vừa rồi chứng kiến một màn đã làmtrong lòng Mẫn Bác Luân nổi lên nghi ngờ, nhưng cũng vô pháp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK