“Chỗ nào không thoải mái?” Lời nói lạnh như băng nhưng che dấu không được sự quan tâm trong đó, Mẫn Thiên Hữu gạt đi giọt nước mắt ở khóe mắt nàng, đau lòng hôn lên cánh môi đang run rẩy, không thô bạo như vừa rồi làm cho Vân Hi lại một lần nữa cảm thấy như được yêu thương.
“Không, không có, hiện tại tốt hơn rồi!” Vân Hi tay nhỏ bé để ở trong ngực hắn, nàng muốn có một khoảng cách nhất định với hắn, nàng sợ rằng nếu chống cự sẽ lại làm hắn tức giận.
Nhưng trong ấn tượng của Vân Hi, Mẫn Thiên Hữu cho tới bây giờ cũng không phát giận trước mặt ai, ngay cả người thân cận như Niếp Thịnh và Mandy cũng chưa gặp qua hắn giận dữ, nhưng nàng lại năm lần bảy lượt khơi mào lửa giận của hắn, làm cho người luôn luôn khắc chế tốt cảm xúc như hắn phải bỏ đi nguyên tắc này, ngay cả chính hắn cũng không đoán được cô gái này lại có sức ảnh hưởng lớn đến hắn như vậy!
“Vừa rồi đã đi đâu?” Mẫn Thiên Hữu ôm eo nhỏ của nàng, tựa hồ đang hưởng thụ sự nhu thuận của nàng lúc này, ngón tay tự do trên da thịt nhẵn nhụi kia làm cho hắn càng ngày càng luyến tiếc buông ra.
“Cùng một người bạn dùng cơm!” Vân Hi giống như đứa bé, hắn hỏi cái gì nàng đáp cái đó, nàng cũng không biết quan hệ của bọn họ khi nào thì trở nên thân mật như vậy rồi, thân mật đến nhất cử nhất động của nàng đều phải ở trong tầm mắt của hắn.
Là vì Mẫn Thiên Hợp dặn dò hay là có gì khác bên trong? Trong lòng Vân Hi thế nhưng lại cảm thấy có chút ngọt ngào.
“Về sau ngoài tôi ra, không cho bất cứ người đàn ông nào hôn giống như vừa rồi, biết không?” Mẫn Thiên Hữu nâng cằm nàng rồi yêu cầu vô cùng bất mãn.
“Vì sao?” Bị hắn đột nhiên nói như vậy, Vân Hi giật mình, cảm giác mênh mông kia lại một lần nữa bị khuấy động… (Cảm giác Mẫn Thiên Hữu chú ý chị ấy đó mà hihi)
“Tôi không thích!” Mẫn Thiên Hữu trả lời cộc lốc lại làm cho Vân Hi càng thêm không nghĩ được gì,“Nhưng….”
Thiên Hợp mới là chồng nàng, những lời này đã ra tới miệng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như muốn đóng băng của Mẫn Thiên Hữu nàng đành nuốt trở vào, cánh tay nhỏ bé ban đầu vì muốn ngăn ra khoảng cách nay không biết khi nào đã gắt gao nắm chặt áo sơ mi của hắn rồi.
“Không được là không được, cả Thiên Hợp cũng không thể, understand?” Không cho nàng cự tuyệt, tay Mẫn Thiên Hữu đặt ở thắt lưng nàng càng thêm dùng sức, khi hắn biết Mẫn Thiên Hợp yêu cầu bọn họ động phòng, cho dù biết Mẫn Thiên Hợp sẽ không làm cái gì đối với nàng, nhưng thấy đàn bà của hắn lại nằm bên cạnh người đàn ông khác, cho dù là anh trai ruột thịt, hắn cũng chịu không được, hắn có thể cái gì cũng nhường cho Thiên Hợp, duy chỉ có chuyện này, hắn không thể nhượng bộ.
Nàng là đàn bà của hắn, ngay từ đầu đã là vậy!
Vân Hi ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú đôi con ngươi mị hoặc của hắn như là trúng tà, biểu hiện của nàng đổi lấy sự tán thưởng của Mẫn Thiên Hữu, hắn sung sướng in lên môi nàng nụ hôn nhẹ, mọi tức giận vừa rồi cũng đã biến mất hoàn toàn