“Cho cô mười phút, thay quần áo rồi đi ra, nếu thực sự không muốn làm thì sớm ra về, Mẫn Thiên Hữu tôi cũng không để ý đến chút tổn thất này!” Mẫn Thiên Hữu nghiêng người nói vào tai Tả Thiến xong liền kéo Vân Hi đi ra ngoài, mà Tả Thiến khi nhìn thấy hai bàn tay cùng nắm một chỗ kia đã giận đến muốn không thở nổi, vì cái gì mỗi một lần cùng hắn gặp nhau cô đều không chiếm được thế thượng phong!
Vạch trần mặt nạ lạnh lùng của hắn, Tả Thiến thật sự rất muốn xem bộ dáng hắn kinh hoàng luống cuống như thế nào, hay là vẫn như lời đồn, hắn thật sự lạnh đến vô tình như vậy?
Vân Hi thụ động bị Mẫn Thiên Hữu kéo đi vào nơi chụp ảnh, đạo cụ đều đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ còn chờ nữ nhân vật chính hiện thân.
Nguyên lai bọn họ ba năm trước đây đã quen biết nhau rồi, Tả Thiến hình như rất thống hận Mẫn Thiên Hữu, như vậy anh trai của cô nên làm cái gì bây giờ đâu?
Lăng Đồng Cẩn đối với Tả Thiến lại nặng tình cảm, Vân Hi nghĩ đến bộ dáng say khướt của hắn ngày hôm qua có chút phiền muộn thở dài, Mẫn Thiên Hữu không biết khi nào đã muốn buông ra tay nàng đi lên vũ đài, đang cùng một thanh niên trẻ tuổi nói chuyện với nhau .
“Biệt Đạo, hôm nay không cần chụp nữa, rất có lỗi cùng anh và Rita, lần này phiền toái anh rồi!” Mẫn Thiên Hữu có chút bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, ôm lấy đạo diễn tuổi trẻ đầy hứa hẹn cười áy náy, hắn nhìn người đều nhìn bằng năng lực, lần này ngoài ý muốn hắn sẽ không làm cho phát sinh lần thứ hai.
“Mẫn tổng nói quá lời, không có gì cả!” Biệt Đạo khách sáo cười, một câu an ủi của Mẫn Thiên Hữu, vẻ lo lắng vừa rồi đã biến mất.
Không biết có phải hay không bởi vì Mẫn Thiên Hữu xuất hiện, mà Tả Thiến sau này rất phối hợp, đây cũng là công việc của cô, hơn nữa cùng Thiên Thừa hợp tác tất nhiên sẽ có nhiều sự chú ý.
Hình chụp còn đẹp hơn rất nhiều so với bên ngoài, đó là hiệu quả thiết kế và giám sát từ Lục Tử Hạo, nhưng Mẫn Thiên Hữu không kiên nhẫn đợi xem hết liền xoay người chuẩn bị cùng Vân Hi rời đi, khi quay lại đã thấy Vân Hi đang ôm cùng một chỗ với Mẫn Hiếu Triết!
Trước đó Vân Hi chuyên chú nhìn bóng dáng Mẫn Thiên Hữu, phía sau có các đạo cụ làm việc nàng không chú ý va phải, trước khi Vân Hi ngã xuống, một đôi cánh tay thon dài ôm lấy thắt lưng nàng, mà nàng cũng không phản ứng kịp nên ngã nhào vào ngực Mẫn Hiếu Triết cả hai cùng ôm nhau ngã trên nền gạch, vừa ngẩng đầu liền trông thấy đôi mắt như phóng hỏa của Mẫn Thiên Hữu, nàng bối rối đứng lên, vẻ mặt cảm kích nhìn Mẫn Hiếu Triết,“Cám ơn tổng giám đốc!”
Mẫn Hiếu Triết lại cố ý vươn cánh tay, nữa ngồi dưới đất, ý bảo Vân Hi kéo hắn lên, Vân Hi cũng không nghĩ nhiều, vừa rồi là hắn cứu nàng nên liền với tay nắm lấy tay hắn, khi đã đứng lên rồi lại vẫn không có buông ra tay Vân Hi.
Mẫn Hiếu Triết trong mắt kia là một chút khiêu khích nhìn về phía Mẫn Thiên Hữu cách đó không xa, không cần che giấu hắn đã cảm giác được Mẫn Thiên Hữu đang tức giận, như vậy, cô gái này hắn quả nhiên định đúng rồi!
“Tôi nhận khiêu chiến của anh, nhưng cô ấy, anh không được phép đụng vào!” Mẫn Thiên Hữu trực tiếp đi đến chính giữa hai người kéo tay Vân Hi ra, khi cùng Mẫn Hiếu Triết nhìn nhau hắn đã ngửi được hương vị của một âm mưu.