Hắn đã cảnh cáo nàng, không được để cho người đàn ông nào khác hôn nàng, mà nàng một lần lại một lần khiêu chiến điểm mấu chốt, hắn phát hiện chính mình thật sự bị nàng bức điên rồi!
Vân Hi bị hắn đè lên bàn làm việc, trên bàn máy tính cùng tư liệu đã sớm bị quăng xuống nền nhà, nàng còn không kịp kinh hô, trong miệng liền tràn đầy khí tức phẫn nộ của hắn.
Chính là lúc này đây, nụ hôn không chỉ có mang tính trừng phạt mà thôi, tay hắn cũng thô bạo xé cả quần áo, dùng sức xoa nắn da thịt, Vân Hi bị đau nức nở khóc nhưng không gọi được lý trí của hắn trở về.
“Anh làm gì Mẫn Thiên Hữu, buông!” Toàn bộ cúc áo sơ mi trên người đã bị hắn mở, lộ ra chiếc áo nội y màu đen, chưa bao giờ từng có cảm giác nhục nhã này làm cho Vân Hi càng dùng sức giãy dụa, hắn lại càng thêm hung hãn, không cam lòng chỉ có hôn nàng như vậy.
“Em là của tôi, Vân Hi, em là của tôi!” Mẫn Thiên Hữu trong mắt đầy phẫn nộ rốt cuộc đã nhìn không ra được lý trí, chính là một lòng muốn ở trên người nàng để lại ấn ký của mìnhh, người khác đừng mơ tưởng nhúng chàm!
“Không được, buông, anh đến tột cùng muốn làm cái gì, tôi là chị dâu của anh a!” Vân Hi nước mắt đã rơi mãnh liệt, vì cái gì hắn chỉ có thể dùng loại phương thức này đến đối đãi nàng, tâm lý đau đớn vượt xa cả thân thể đau đớn, Mẫn Thiên Hữu động tác thô lỗ đang cởi bỏ quần của nàng, rốt cục Vân Hi ý thức được ý đồ của hắn.
Lúc này, nàng lại đánh mắng hắn như thế nào cũng đều không có tác dụng, một tiếng “chị dâu” kia cũng không gọi được lý trí hắn trở về nữa.
“Không phải, về sau cũng không phải, em là đàn bà của tôi!” Mẫn Thiên Hữu tựa đầu chôn ở trên vai nàng, ngón tay đẩy ra nội y, nụ hôn nóng rực di chuyển dần xuống trước ngực tuyết trắng, hàm răng khẽ cắn đóa anh đào của nàng.
Tay hắn cũng rất nhanh cởi bỏ quần áo chính mình, da thịt bại lộ làm cho Vân Hi khủng hoảng rùng mình, hắn như vậy hành động cầm thú rõ ràng là cường bạo!
Thừa dịp Mẫn Thiên Hữu đang cởi quần áo trên người, Vân Hi giãy dụa từ dưới thân hắn thối lui, khi xoay người nàng lập tức ngã nhào từ trên bàn xuống.
Quần áo đang cởi đến một nữa nên Mẫn Thiên Hữu không kịp đỡ lấy nàng, khi nghe dưới bàn nàng thống khổ kêu ưm một tiếng thì trong đầu hắn rối thành một đoàn.
“Vân Hi, làm sao vậy?” Mẫn Thiên Hữu cầm lên quần áo bị hắn ném xuống lúc nãy phủ lên người nàng, đỡ nàng dậy thì thấy trong mắt nàng đã đầy lệ, một bàn tay bưng kín bụng, cắn môi lẩm bẩm,“Đau quá…… Bụng đau quá!”