Vân Hi hỏi địa chỉ liền tắt điện thoại, một lòng không yên, Lăng Đồng Cẩn thường ngày phong độ, tao nhã, thái độ giống hôm nay thật đúng là nàng chưa gặp qua bao giờ.
Nửa giờ sau, chiếc xe liền dừng lại trước cửa một câu lạc bộ đêm, Vân Hi không đợi hắn dừng xe hẳn liền vội vàngđẩy cửa xe chạy ra, Mẫn Thiên Hữu kinh hãi nhìn bóng dáng gấp rút của nàng, đem xe tùy ý dừng lại liền đi theo phía sau nàng.
Ngoài hắn và Âu Thừa Duẫn, Tiêu Trác cùng Nam Cung Thần lại rất thích đến quán bar, hắn thì rất ít đến loại địa phương này, đi vào liền ngửi được một cỗ mùi rượu cùng nước hoa gay cả mũi, đối với người có khiết phích (tính sạch sẽ ý) như hắn mà nói là không thể chịu được.
Vân Hi bất chấp mấy người bảo vệ đang tiến đến gần, mắt to dạo qua một vòng, cuối cùng ở quầy bar, nhìn thấy Lăng Đồng Cẩn được hai người phụ nữ vây quanh, một tay ôm một người, vẻ mặt đã đỏ rực vì rượu, quần áo bại lộ thể hiện bọn họ đã giở trò gì với hắn.
“Các người tránh ra!” Vân Hi tiến lên đẩy ra một người ở bên phải, không đoán được Vân Hi sẽ đột nhiên xuất hiện, người phụ nữ tóc đỏ nhìn nàng vẻ mặt thanh thuần như thế, miệng thổi ra một vòng thuốc, thoáng chốc phun đến trên mặt Vân Hi, trong mắt lộ vẻ trào phúng,“Cô gái nhỏ, cô đang nói chuyện với tôi sao?”
Phụ nữ ở trong này đều không phải người dễ chọc vào, Vân Hi ho khan hai tiếng, xoay người muốn đỡ Lăng Đồng Cẩn lên thì bị người phụ nữ bên trái đẩy ra, miệng lưỡi chua ngoa,“Không nên ranh con, không thấy là chúng ta đang chơi đùa rất vui sao?”
Nếu không phải Mẫn Thiên Hữu đi đến đúng lúc đỡ thắt lưng nàng, có thể Vân Hi đã tránh không được mà ngã sấp xuống, hơi thở quen thuộc bao quanh làm cho Vân Hi cảm thấy rất an toàn tại nơi hỗn loạn này.
Mà hai người phụ nữ kia khi nhìn thấy ánh mắt hung ác cùng nham hiểm của Mẫn Thiên Hữu, đều thức thời thối lui.
“Anh, anh say rồi, đừng uống nữa!” Vân Hi tay nhanh chóng ngăn lại ly rượu trong tay Lăng Đồng Cẩn, mới tới gần hắn, một cổ nồng đậm mùi rượu tràn ngập vào khoang mũi nàng, ngàn không được cảm giác buồn nôn.
“Tiểu Hi, em tới rồi à? Anh không có say, anh rất tỉnh, thanh tỉnh đến…… còn nhớ rõ người đàn bà kia như thế nào vũ nhục anh!” Lăng Đồng Cẩn loạng choạng, vươn tay ôm cổ Vân Hi, trong đôi mắt lại tràn đầy bị thương, hắn không biết Tả Thiến có chỗ nào tốt, mà khiến hắn vẫn thích cô như vậy, thích đến hiện tại ngay cả chính hắn đều khinh thường chính mình.
Một phụ nữ có thể xem tình yêu và tình dục là hai chuyện khác nhau sao? Cô còn yêu người đàn ông khác lại cùng hắn lên giường!
Vì cái gì Tả Thiến không giống Vân Hi, nàng nhu thuận được lòng người, cũng không giống Nhã Nhược, nó mặc dù được nuông chiều tùy hứng, cũng giữ mình trong sạch, nhưng Tả Thiến thì sao, cho dù cô ấy thay đổi thất thường, trên người vẫn có ưu điểm hấp dẫn hắn, Lăng Đồng Cẩn thì thào tự nói , Vân Hi nghe hiểu được rồi, anh hai là vì Tả Thiến mà như vậy sao?
Mẫn Thiên Hữu một bàn tay đặt lên bàn của quầy bar, nhìn Vân Hi bị hắn ôm vào trong lòng, hắn trầm ổn tiến lên đem Vân Hi từ trong lòng hắn giải khai, cầm lấy ly rượu trong tay hướng trên mặt hắn mà hất đi, ánh mắt lạnh như băng,“Bây giờ đã tỉnh chưa?”
“Mẫn Thiên Hữu?” Lăng Đồng Cẩn sợi tóc trên trán còn ướt rượu, từng giọt tí tách rơi xuống cổ, nhìn thấy nguyên nhân làm cho quan hệ của hắn cùng Tả Thiến xấu đi, tự tôn của đàn ông không để cho hắn luống cuống trước mặt người này được!