• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Minh nghe xong vừa định mở miệng ra chửi thì Bạch Thiên đã hôn xuống. Lần này mạnh hơn, nhịp môi cũng vội vã, điên cuồng hơn. Đây là lần đầu tiên cả hai cùng nhau làm mà một trong hai không ai là không tỉnh táo. Tất nhiên cảm giác đem về rõ ràng, chân thực hơn bao giờ hết.



Hoàng Minh không thở nổi nữa nên tách miệng mình ra hướng về vành tai của Bạch Thiên mà cắn nhẹ một phát. Tiện thể để lại một câu. "Vậy...chắc cậu phải làm tới suốt đời...không ngưng lại được rồi..."



Bạch Thiên đã điên nay còn điên hơn, một câu nói này chính là thách thách sức chịu đựng vốn dĩ không dày không bằng một tờ giấy của cậu! Nhịn gì thì nhịn chứ chuyện này tuyệt không thể nhịn.



Chiếc quần lót tội nghiệp của Hoàng Minh cuối cùng cũng bị quăng xuống sàn. Thân thể trần trụi của anh bắt đầu bị Bạch Thiên điên cuồng gặm nhắm. Hai cái đầu nhỏ trên ngực bị cắn tới đáng thương, từng mảng đỏ theo đường đi của Bạch Thiên lần lượt hiện lên.



Bàn tay lạnh lẽo của cậu trượt dài từ xương quai xanh dài xuống cái eo nhỏ, vuốt nhẹ cái mông tròn mịn của Hoàng Minh rồi dừng lại ở nơi cần dừng. Tiểu Hoàng Minh đã gần như đạt được kích thước lớn nhất. Nhưng vẫn không so nổi với cây súng lớn của Bạch Thiên.



Bạch Thiên tay bắt đầu di chuyển lên xuống nhịp nhàng, nuông chiều được một lúc mới nhẹ nhàng cho vào miệng. Từ nãy tới giờ Hoàng Minh cố gắng nhịn không phát ra âm thanh. Nhưng cũng chỉ tới đó, khoảnh khắc cái lưỡi dài của Bạch Thiên động vào anh đã nhịn không nổi mà kêu lên một tiếng mang theo sự kích động.



"Ưmm..."



Bạch Thiên ngưng động tác, nhìn lên khuôn mặt phía trên hỏi. "Thích không?"



Hoàng Minh cắn môi, không trả lời.



Bạch Thiên tiếp tục nhây đùa. "Không trả lời không làm nữa..."



Hoàng Minh liền dỗi. "Không làm thì không làm..."



Hoàng Minh lúc ương bướng đối với Bạch Thiên chính là đáng yêu nhất. Anh ta mà nhẹ nhàng mới là có vấn đề. Nhưng nói không làm đâu có nghĩa là sẽ không làm, hai chữ không làm vừa nghe vào trong tai thì Bạch Thiên lập tức tranh thủ cúi ngược xuống.



Cái miệng nhỏ cùng cái lưỡi dài thuần thục lên xuống làm Hoàng Minh bị kích thích đến run rẩy. Tiếng thở dốc càng ngày càng gấp gáp. Bạch Thiên dựa theo nhịp thở mà gia tăng tốc độ.



Hoàng Minh sắp không nhịn được phun trào nên tiếng thở gấp gáp mang theo lời cầu xin.



"Dừng...dừng lại...tôi sắp...không...nổi..."



Bạch Thiên đang là cố ý, hôm nay tới đây không có chuẩn bị gì cả. Đang rất cần chút dầu tự sản sinh ra, xin của Hoàng Minh một chút lại tiện. Há nào lại dừng lại, không những không dừng lại còn làm nhanh hơn.



Eo Hoàng Minh cong lên khỏi ghế, gầm lên một tiếng rồi bắn hết vào miệng Bạch Thiên. Cả người anh nhũn ra còn Bạch Thiên thì gian xảo nhếch nhẹ môi cười, phun dung dịch vừa gặt hái được vào tay, quệt lên mật đạo phía dưới. Tay này bắt đầu mở rộng cúc nhỏ, tay kia tận dụng cho bằng hết thứ vừa được phun ra mà tự thưởng xuống tiểu Bạch Thiên đang chờ đợi.



Hoàng Minh người vẫn còn run rẩy. "Ngưng...được không? Tôi ăn cho cậu...ở đây là văn phòng...không tiện làm..."



Bạch Thiên bây giờ làm gì để lời nào vào tai được nữa, gian manh đáp lại. "Tôi có thể đảm bảo trong vòng một giờ tới không ai bén mạng lại trước cửa phòng anh cả."



Hoàng Minh trợn tròn mắt. "Một...một giờ..."



Bạch Thiên gặp lại. "Đủ không? Một giờ đủ để anh gọi tôi là chồng chưa nhỉ?"



Hoàng Minh. "..."



Bạch Thiên vừa dứt câu thì một phát đẩy mạnh ngón tay mình vào cúc nhỏ. Vách ruột ấm nóng bên trong làm cậu suýt chút không thở nổi. Hoàng Minh tay chân co lại, cắn răng chịu đựng. Bạch Thiên tiếp tục di chuyển ra vào, nhẹ nhàng cho thêm một ngón, một lúc sau lại thêm một ngón nữa.



Hoàng Minh bắt đầu không nhịn được cầu xin. "Đừng...chướng lắm rồi...cậu ngưng lại được không?"



Bạch Thiên bắt đầu dỡ trò, thọc mạnh thêm một phát. "Vậy gọi chồng đi."



Hoàng Minh. "..."



Bạch Thiên thầm cười vì dáng vẻ ấm ức đáng yêu trước mặt. "Chỉ mới ba ngón tay anh đã van xin, so với đứa trẻ của tôi kém xa như vậy."



Vừa dứt lời không hề báo trước, cậu rút tay ra. Hai tay mạnh mẽ tách đôi cặp chân trắng nõn. Toàn bộ kỳ quan phía dưới hiện ra quyến rũ chết người. Cả tiểu Hoàng Minh cũng đã không nhịn được mà một lần nữa thức dậy.



Hoàng Minh biết Bạch Thiên bây giờ là sẽ làm thật, nhưng vừa rồi bao lời lời nói ra cứng quá bây giờ bẽ lại không biết làm sao. Vẫn còn đắn đo suy nghĩ phải dừng chuyện này lại như thế nào thì đột nhiên một dòng điện mạnh xông lên đại não.



"Aaaa..." Hoàng Minh bất ngờ hét lên. Đồng thanh là âm thanh hai vật bằng da thịt chạm vào nhau.



Bạch Thiên không nói không rằng, nhân lúc Hoàng Minh phân tán sự chú ý mà thúc mạnh cây súng lớn của mình vào mật đạo phía trước. Một phát hết cả một cây.



Tay Hoàng Minh bấu vào sofa, tức tưởi. "Huhu...con mẹ cậu đồ hồ ly tinh đáng chết...đau chết tôi rồi...cậu không biết báo...báo trước...sao..."



Một câu nói của Hoàng Minh bị tác động ở phía dưới mà không thể liền mạch. Bạch Thiên bị vách ruột mềm mại ấm nóng bao lấy đại súng mà điên cuồng phấn khích. Càng di chuyển càng không thể dừng lại, so với lần trước thì lần này có dễ dàng hơn.



Hoàng Minh bây giờ chỉ cảm giác được từ đầu cho tới gót chân đều tê dại. Cái của nợ ở dưới cứ một ra một vào chọc tới tận sâu bên trong, sâu tới mức anh tưởng chừng đã động tới lục phủ ngũ tạng. Cảm giác đau đớn rất nhanh đã qua đi, thay vào đó là những khoái cảm bắt đầu dâng lên.



"Ưmm...chướng...chướng như vậy..."



Bạch Thiên mặt dày lặp lại. "Chướng thế nào? Thích không? Thích được chướng hơn không?"



Hoàng Minh ư ử trong cuống họng, đã không còn chống cự nổi sự ham muốn bộc phát mà gật nhẹ đầu.



Bạch Thiên được nước lấn tới. "Vậy gọi một tiếng chồng đi!"



Hoàng Minh bậm chặt môi nghiến răng chịu đựng, nhất quyết không nói. Bạch Thiên không nghe được câu trả lời nên hung hăng dập mạnh thêm một phát. Phía dưới liền cong eo lên cao, dù rất cố gắng nín nhưng vẫn không ngăn được tiếng hét lên.



"Aaa...tên hồ ly chết dầm!!!!"



Bạch Thiên đâm đủ sâu rồi hốc lên một cái, rút ra. Lật ngược Hoàng Minh lại đỡ anh ta quỳ gối lên. Mật đạo phía sau hiện ra rõ mồn một trước mắt. Nhịn không được mà tiếp tục cho ngược trở vào.



"Ưmm...Bạch...Thiên...như thế này...không chịu đựng...nổi...."



Bạch Thiên bắt đầu di chuyển hông, tay bám lấy eo của Hoàng Minh khom người hôn xuống. "Tốt nhất là không chịu đựng nổi...chịu không nổi thì gọi chồng...tôi nghe được liền tha cho anh..."



Hoàng Minh giây phút nhận ra mình đã thách người không nên thách. Bây giờ nằm dưới người ta đã đành, còn phải tự mình xác nhận sự thật đau khổ này. Nhưng còn nhịn được là còn không chịu thua. Anh thà rên rỉ dưới chân cậu ta chứ hiện tại nhất định không hở ra nữa lời.



Bạch Thiên hai tay bấu lấy cái eo nhỏ. Hết sức đưa đẩy ra vào, lực hông đều đặn tới mức âm thanh phát ra có thể lập thành phách. Tiếng thở dốc lan ra tràn ngập căn phòng, mùi vị tình ái thấm vào da thịt, đầu óc.



"Sao? Có thích không? Có gọi chồng không?"



Hoàng Minh vẫn chỉ thở dốc không ngừng nghĩ, nữa lời cũng không hé. Bạch Thiên thấy chưa đủ nên hai tay vòng ôm chặt lấy eo, một phát kéo anh thẳng dậy. Lưng áp sát vào ngực cậu. Súng vẫn làm việc ở bên dưới, cứ như vậy mà thốc mạnh hơn, vị trí tiếp xúc thay đổi, cả người được phơi bày ra rõ mồn một.



Bạch Thiên tay dời lên ôm lấy vai Hoàng Minh kê sát lại nói nhỏ.



"Tôi một lần không thể làm anh cả đời, nhưng sẽ cả đời này sẽ chỉ làm một mình anh! Bảo bối...chỉ có một mình anh..."



Hoàng Minh càng ngày thở càng mạnh. "Bớt nói một câu...tôi..."



Bạch Thiên đẩy sâu hơn nữa. "Tôi thế nào? Lại định kêu tôi dừng sao?"



Hoàng Minh cắn môi mình lại để ngăn ấm ức.



Bạch Thiên từ ngày có bạch ngọc trở lại thì tất cả giác quan gần như hồi phục lại. Bây giờ cậu cảm nhận được rất nhanh sẽ có người đến gõ cửa. Trong bụng thầm chửi một tiếng rồi đẩy nhanh tiến độ.



Âm thanh gấp gáp phía dưới vang lên Hoàng Minh nước mắt cũng chực chờ rơi xuống. "Cậu...cậu...cậu phát điên rồi sao...."



Bạch Thiên bây giờ lại không nói, trực tiếp làm. Làm vừa nhanh vừa mạnh. Hoàng Minh không chịu nổi nữa, chính thức chịu thua mà khóc lên.



"Hức...Bạch Thiên...cậu dừng...dừng lại...tôi tới...tôi không nhịn nổi nữa..."



Bạch Thiên cũng chính là đang sắp không nhịn được nữa. Cậu lặp lại. "Muốn dừng lại sao..."



Hoàng Minh gật đầu lia lịa. "Muốn...dừng...tôi không..."



Bạch Thiên vẫn là muốn gì làm đó, tốc độ chỉ có nhanh và nhanh hơn. "Vậy gọi đi!!"



Hoàng Minh chính xác vỡ trận, giọng nói mang đầy ấm ức mà hét lên. "Chồng!!! Ra đi...ra rồi dừng lại...tên khốn kiếp nhà ngươi...hức..."



Bạch Thiên nghe một tiếng chồng lập tức mãn nguyện. Giữ chặt lấy eo Hoàng Minh mà đẩy nhanh. "Ngoan...chồng của anh cả đời này chỉ làm anh...bảo bối..."



Hoàng Minh bắt ra hết trong tay của anh, anh không muốn làm bẩn ghế. Bạch Thiên gầm lên một tiếng rồi cũng ra đầy trong người Hoàng Minh. Ý thức được nơi này không thể bẩn nên cậu không rút ra, một phát bồng Hoàng Minh lên. Nhẹ nhàng hướng về phía nhà vệ sinh mà đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK