Mike ngồi ở ghế lái, lo lắng không ngừng, lúng túng mà lên tiếng:
“ Thiếu gia … bỏ Lý tiểu thư ở đó một mình thực sự … có chút không ổn”.
“ Không ổn gì chứ? Cho cô ta một mình để thoải mái, tôi đi theo có khi khiến cho cô ta căng thẳng”.
- Vậy thì ít nhất cũng nên để cho tôi giám sát từ xa, như thế sẽ yên tâm hơn phần nào.
Tâm trạng của Mike dần trở nên phức tạp, dù sao thì cũng là phụ nữ mang thai, bỏ cô ở nơi đông người thế kia thực sự quá đáng.
“ Hay là … tôi lén đi theo sau, nếu có gì cần thì còn kịp thời giúp đỡ, cũng dễ ăn nói hơn với tiểu thư”.
Triệu Thần Hy lườm một cái, thông qua kính chiếu hậu trong xe, Mike có thể nhìn thấy, anh không dám nói gì nữa, chỉ im lặng mà chờ đợi.
“ Đi mua sắm chứ có phải đánh trận đâu, bớt nhiều lời đi. Hơn nữa, tôi cũng đâu bỏ cô ta? Sau khi mua xong chắc chắn sẽ rời khỏi trung tâm, lúc đó cậu cứ lái xe đến rồi cùng nhau về nhà là được thôi”.
Hắn rất không thích thái độ tỏ ra vô tội của Lý Uyên, nhưng cũng không ác độc đến mức để cho cô tự mình trở về nhà. Chỉ là muốn ra oai, để cho cô nếu có ý đồ xấu xa gì thì mau chóng từ bỏ mà thôi.
“…..” - Mike thở dài.
Vốn dĩ thiếu gia là kẻ tuỳ hứng chứ không phải kẻ máu lạnh vô tình, nhưng mà việc bỏ một cô gái đang mang thai thì thực sự quá đáng.
Trong dòng người tấp nập đó, hắn nhanh chóng nhìn ra cô đang đi ra khỏi cửa trung tâm, nhếch mép cười, nhưng còn chưa vui vẻ được lâu thì liền thấy có thêm 2 cô gái nữa đang dìu Lý Uyên ra bên ngoài.
Họ lái chiếc xe đắt tiền rời đi.
Triệu Thần Hy trầm ngâm, cứ tưởng cô không có bạn bè cho nên mới nghĩ ra kế hoạch này, ai ngờ đâu …
“ Hai người đó … là ai?” - Hắn hỏi.
Mike nhìn theo rồi cũng trả lời:
“ Là tiểu thư nhà họ Hạ, Hạ Liên Tâm … và … vợ của tổng giám đốc Lục, Kiều Uyển Nhi ạ”.
Hắn trầm ngâm, không nói gì nữa, lười biếng ra hiệu cho Mike lá xe trở về biệt thự.
Hai chiếc xe chạy trên con đường về biệt thự nhà họ Triệu, chếc xe chạy phía trước bên trong yên lặng như tờ, Lý Uyên không nói gì, Hạ Liên Tâm cùng Kiều Uyển Nhi cũng không hỏi.
Chiếc xe phía sau thì không được như thế, người đàn ông ngồi ở ghế sau liên tục thở dài, gương mặt đăm chiêu.
Rõ ràng đi chọc giận người khác nhưng lại mang về thêm một đống tâm trạng xấu.
Lý Uyên xuống xe, không nói gì, trong lòng cô giờ đây rối bời, dù là cảm ơn hay xin lỗi đều rất muốn nói nhưng cứ đến cổ họng lại như có gì đó cản lại, vướng ở đó mãi, rất khó chịu.
Đến cuối cùng, chẳng thể nói được dù là nửa chữ.
Vào nhà, mang theo tâm trạng nặng nề, cô chỉ muốn lên phòng mà ngủ một giấc thật dài.
Vì mệt, vì không muốn đối diện với sự thật, … dù là gì đi nữa thì cũng đều là sự thật.
Lý Uyên bước đi, cô hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ lung tung của bản thân, cho đến khi nghe thấy có giọng nói từ phía sau vang lên kéo cô trở về thực tại.
“ Đã có ý định phá hoại gia đình người khác mà còn nhờ người ta đưa về nhà, đúng là hay thật đó”.
Cô xoay người, gương mặt lạnh tanh nhìn điệu bộ chế giễu của người đối diện.
Triệu Thần Hy nhìn thấy Kiều Uyển Nhi cùng Hạ Liên Tâm lái xe rời đi thì cũng nhanh chóng lệnh cho Mike lái xe vào nhà, hắn đương nhiên đi theo cô, dễ gì bỏ qua cơ chứ?
Người đàn ông áp sát vào người cô gái, nhìn gương mặt cô ở khoảng cách gần, không bận tâm mấy đến cảm nhận của cô mà tiếp tục giọng nói cười cợt:
“ Đúng là không biết xấu hổ, Lý tiểu thư đây đúng là biết nắm bắt tâm lý của người khác, có phải đêm đó cô cũng đã tính toán tất cả để gài tôi vào bẫy hay không?”.
Suốt hơn 1 tháng qua, dù hắn có làm gì, nói gì cô cũng đều không bận tâm. Vốn nghĩ chỉ cần im lặng không tranh đấu với đời thì sẽ có được bình yên.
Cô chỉ mong trong khoảng thời gian mang thai có thể yên ổn cùng đứa bé trong bụng thì đã mãn nguyện rồi, nhưng sao cứ ép bức cô hết lần này đến lần khác vậy?
Triệu Thần Hy nói xong liền châm chọc cười, xoay lưng rời đi. Cứ tưởng sẽ giống như lúc bình thường, sau khi đã phát tiết liền tụ tập ăn uống với bạn bè.
Ai mà ngờ …
Danh Sách Chương: