Triệu Thần Hy?
Hắn lúc này đáng lý phải ở bên trong bàn việc với đối tác chứ, sao lại đứng ở đây?
Thật tình, hắn đã nghe được những gì rồi?
Lúc này, Lý Uyên cũng chẳng biết bản thân đang lo lắng điều gì.
Sợ hắn chỉ thấy được lúc cô mỉa mai Dương Quân Quân, rồi suy bụng ta ra bụng người tìm cớ mắng chửi cô.
Hay là sợ hắn đã thấy hết tất cả, liền đưa ánh mắt xót thương cho số phận của cô?
Người đàn ông đứng ngược chiều sáng, ánh đèn bên trong quá mức chói, làm cho cô không thể nhìn thấy rõ được biểu cảm của hắn lúc này.
Lý Uyên đứng yên, những lời mỉa mai muốn nói với Dương Quân Quân vì hắn mà trôi ngược xuống bụng.
Cô chăm chăm nhìn hắn, Dương Quân Quân máu điên trỗi dậy, bà ta đứng xoay lưng về phía người đàn ông đột nhiên có mặt nên không hề biết được có người thứ ba xuất hiện ở đây, hoàn toàn trở về bộ dạng thật của mình.
Thấy Lý Uyên đứng ngẩn ra, không nghĩ ngợi, liền lao đến muốn trả đũa.
CHÁT!!!!!!!!
Âm thanh giòn giã vang lên trong màn đêm lạnh lẽo, yên ắng.
Cùng lúc âm thanh văng vẳng bên tai, cô thấy một bên má có chút bỏng rát.
Lý Uyên đưa tay lên chạm nhẹ.
Không phải cô không ngờ bà ta sẽ làm như thế, chỉ là đang đứng nhìn người đàn ông, quên mất sự tồn tại của người phụ nữ này.
Má cô đỏ lên, các tế bào máu chạy nhanh hơn những nơi khác nhiều lần, khiến cho Lý Uyên không khỏi cảm thán, nhớ lại khi còn trẻ, được cậu trai mình thích tỏ tình, má cô cũng nóng thế này.
Đúng là hoài niệm nha.
Cô cười khinh, còn chưa kịp làm gì thì đã có một bóng dáng lướt nhanh đến trước mặt, giọng nói thập phần tức giận:
“ Bà đang làm cái quái gì thế hả?!!!!!!!!”.
Lý Uyên ngước mặt lên nhìn cái người cao hơn mình cả cái đầu, gương mặt hắn tối đen như mực, gân xanh tử cổ kéo dài một đường trông có chút đáng sợ, ánh mắt hắn nhìn người phụ nữ đối diện như thể muốn băm vằm bà ta ra làm trăm ngàn mảnh.
Dương Quân Quân lúc này mới nhìn thấy hắn, nhưng có lẽ đã quá muộn màng, bà ta không biết nên giải thích thế nào cho tròn, ấp úng mãi:
“ Triệu … chuyện này … chuyện này không phải …”.
Triệu Thần Hy không mảy may quan tâm đến bà ta, hắn lo lắng nhìn cô gái trước mặt, nhìn một bên má sưng đỏ.
Dưới ánh đền, hắn càng nhìn thấy rõ ràng cái dấu tay đỏ chói đang in trên gương mặt trắng của cô.
“ Có sao không?”.
Lý Uyên có hơi nhíu mày.
Chẳng lẽ cô lại hỏi hắn:
- Thử bị tát xem có đau không, hỏi cái câu vô tri thế này cũng hỏi cho được.
Cô gạt bàn tay đang sờ nhẹ trên mặt mình xuống, lắc đầu rồi thản nhiên đáp:
“ Không sao, ổn”.
Triệu Thần Hy thở dài, trong lòng hắn nóng như lửa, bắt đầu kéo cô đi ra khỏi ban công, vừa đi vừa không ngừng lải nhải:
“ Ổn cái gì mà ổn chứ? Trang điểm kỹ lưỡng mà vẫn thấy rõ cả năm dấu tay, em lừa ai chứ?”.
Biết bà đây không ổn mà còn hỏi cái câu vô nghĩa đó làm gì?
Lý Uyên lúc này cũng không hiểu là do cô bị tát đến đau hay là do những ngày này hắn có chút dung túng nên cô mới ngang ngược.
Chỉ biết rằng bản thân đột nhiên xuất hiện chứng chống đối.
Triệu Thần Hy kéo cô đi vào trong, đến cánh cửa thì hắn đừng cước bộ, chậm rãi xoay đầu.
Ngược sáng không nhìn rõ được gương mặt mà chỉ thấy con ngươi đen láy loé lên chút ánh sáng như muốn dìm người khác xuống địa ngục. Giọng nói âm trầm, khủng bố đến đáng sợ của hắn nhẹ như một mặt hồ yên ả, lại ẩn chứa bao nhiêu bão tố:
“ Chuyện này, tôi tuyệt đối không bỏ qua. Bà lo mà chuẩn bị tinh thần đi”.
Nói xong liền không nấn ná lại thêm một giây nào nữa, thẳng một mạch tiến đến cửa ra vào.
Dương Quân Quân nghe xong, cả người mềm oặt như động vật không xương, run rẫy mà ngồi bệch xuống dưới nền đất. Sắc mặt và hô hấp ngày càng tệ, mồ hôi chảy ngày một nhiều hơn.
Phen này … xong rồi.
Lúc hắn kéo vợ mình ra ngoài, một giọng nói vang lên:
“ Triệu thiếu, định về sao?”.
Người đàn ông không thèm quan sát xem ai hỏi mình, dừng lại hướng tấm lưng to lớn về phía đối phương rồi lên tiếng:
“ Có việc, không ở lâu được, mong các vị thông cảm”.
Giọng nói như đang nén lửa giận trong lòng, hắn kéo cô gái đi với sự ngỡ ngàng của vô số quan khách có mặt trong buổi tiệc.
Danh Sách Chương: