Cô thở dài, cười khổ rồi lẩm nhẩm:
“ Lý Uyên ơi Lý Uyên, mày trước kia đâu phải loại người sợ đông sợ tây? Dù biết trước mắt là hố lửa, nhưng vẫn sẽ nhảy vào nếu có thể thoát khỏi vực thẳm tăm tối sau lưng, bây giờ thì việc gì cũng không dám làm”.
Triệu Tử Anh bảo rời đi, thì liền thoả hiệp, không cầu xin hay thương lượng.
Mặc dù biết bản thân không có làm gì, dưới góc độ của nhà họ Triệu, thì mày là người bị hại, dù có xin ở lại cũng chẳng có gì quá đáng.
Vì đây là họ nợ mày kia mà.
Lúc Triệu Thần Hy bảo có thể ở lại nếu muốn, sao không chịu hoả hiệp?
Tại sao lại để cái lòng tự tôn chết tiệt đó che mờ mắt?
Lạc Lạc quan trọng hơn mà.
Từ khi nào cái thứ tự tôn đó lại xuất hiện?
Sau khi sinh con, tâm trạng của cô thường không ổn định.
Một Lý Uyên quyết đoán, nghĩ gì làm đó đã hoàn toàn bị kìm hãm.
Cô giờ đây lo này sợ kia, yếu đuối nhu nhược.
Cô của bây giờ chính là dáng vẻ mà cô ghét nhất.
Lý Uyên nắm chặt tay, để cho móng tay đâm sâu vào da thịt, lại lần nữa môi mềm cong lên, đôi mắt lại chẳng vui vẻ gì, còn lộ ra vài phần chua xót.
Nếu không có Lạc Lạc, thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa?
********
Triệu Thần Hy ngồi trong phòng ngủ riêng, chăm chú gõ phím.
Dù đang tập trung làm việc nhưng hắn vẫn bị làm cho phân tâm.
Triệu thiếu thô bạo vò đầu, mái tóc đen mượt bị rối như tổ quạ, dáng vẻ bây giờ của hắn nào có còn là một Triệu thiếu phong lưu đa tình không bị dao động vì người khác nữa?
Hắn thở dài, đứng lên rồi đi về phía phòng tắm, lát sau liền bước ra với áo choàng tắm mặc trên người.
Những giọt nước từ trên cổ chảy xuống khuôn ngực vạm vỡ, tắm xong mang lại cảm giác thoải mái hơn nhiều, nhưng hắn vẫn khó lòng làm tiếp công việc đang còn dang dở.
Trong đầu ngập tràn hình bóng của cô, có phải bản thân hắn bị điên rồi hay không?
Cộc cộc …
Tiếng gõ cửa bên ngoài cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn độn của hắn, Triệu Thần Hy nhíu mày, thở dài bực dọc rồi đi đến trước cửa với một giọng nói cau có:
“ Đêm muộn rồi, rốt cuộc là ai …”.
Phía sau cánh cửa ấy vậy mà lại là cô, hắn đang nói nhìn thấy bóng dáng lẩn quẩn trong đầu từ nãy đến giờ liền im bặt.
Có phải vì nghĩ nhiều quá nên bị ảo giác không?
Nếu không phải thì ai đó hãy giải thích vì sao cô lại ở trước cửa phòng hắn đi.
Người kinh nghiệm tình trường phong phú như Triệu Thần Hy cũng có ngày đứng trước một cô gái với biểu cảm không thể đơ cứng hơn.
“ Em …”.
Có vẻ vì quá bất ngờ, cho nên hắn không biết nên nói gì.
Đã khuya rồi, cô gõ cửa …
Nếu là Triệu tiếu của mấy tháng trước có khi sẽ cong môi cười tà rồi ôm lấy cô kéo vào phòng, nhưng hắn của bây giờ hệt như chàng thiếu niên gặp được mối tình đầu.
Thở còn quên, nói gì đến việc dẫn dụ vào phòng.
Nếu bảo cô vào phòng, thì với ác cảm trước đó cô sẽ lại nghĩ xấu về hắn mất thôi.
Còn nếu đứng ở ngoài nói chuyện … có vẻ không được hay cho lắm.
Triệu Thần Hy bất giác nhận ra hắn bây giờ chỉ mặc mỗi áo choàng tắm, luống cuống che lại, hệt như cô gái nhỏ lần đầu để lộ da thịt trước mặt người khác giới.
“………..”.
Chẳng biết nói gì,
“ Tôi có chuyện cần nói”.
“ Ừm … vậy … vào trong … được không?”.
Cái lời thoại uỷ mị gì đây?
Thật không ngờ có ngày hắn lại khúm núm không còn chút uy phong nào.
Nhưng thật may vì cô không nói gì, chậm rãi bước vào bên trong.
Hắn nhẹ đóng cửa, lúc đang suy nghĩ xem nên bắt chuyện thế nào thì cô gái đã nhỏ giọng mà nói:
“ Chuyện ban nãy anh nói … còn hiệu lực chứ?”.
Trong đầu Triệu Thần Hy hiện lên một dấu chấm hỏi to tướng, hắn ngẫm nghĩ lại, mới biết cô đang nói đến việc ở lại đây.
Trong lòng Triệu thiếu vui như mở hội, nhanh chóng lên tiếng:
“ Tất nhiên là còn, em có thể ở lại đây, bao lâu tuỳ thích …..”.
Còn chưa nói xong thì xoay người nhìn đã thấy cô gái đang chậm rãi cởi bỏ từng lớp áo đang mặc trên người, Triệu Thần Hy cứng người.
Trong căn phòng được bao phủ bởi bóng tối, chỉ có ánh sáng chói được phát ra từ màn hình laptop đang chiếu rọi lên người cô, từng đường cong mĩ miều ẩn ẩn hiện hiện khiến cho người đàn ông nhất thời không biết nên làm gì.
Danh Sách Chương: