Triệu Thần Hy ôm lấy cô gái trước mặt, Lý Uyên sởn gai óc, nhìn thấy hắn cứ liên tục dựa sát, cô cảnh cáo:
“ Lúc nãy ở bữa tiệc, anh làm thế này thì tôi còn có thể hiểu được. Nhưng mà bây giờ đã về đến nhà rồi, anh đừng có quá đáng”.
“ Tôi ôm vợ mình thì có gì quá đáng?”.1
Cô đặt tay lên ngực hắn, cố sức mà đẩy, cố nén giận mà nói:
“ Tôi với anh chỉ là thể hiện cho người khác biết thôi, đừng có điên, ai là vợ của anh chứ? Chúng ta kết hôn khi nào đâu?”.
“ Thì ra em muốn kết hôn, đây là mục đích ở đây mãi không rời đúng không?”.
Càng nghe thấy hắn nói, cô càng phát cáu.
Những gì mà cô phải chịu đựng đều là vì cục cưng bé bỏng của mình mà thôi.
Lý Uyên lớn tiếng mắng:
“ Tôi ở nơi này là vì Lạc Lạc, nếu không phải bị nhà họ Lý đưa đến đây thì tôi đã trốn ra nước ngoài từ lâu rồi. Anh đừng có tự mình đa tình”.
Càng nghĩ lại càng uất ức, cái đám xấu xa nhà họ Lý đó.
Kẻ nào cũng vì lợi ích của bản thân mà bán cô đi không thương tiếc.
Cái tên đứng trước mặt cô càng khiến cho Lý Uyên ức chế hơn.
Hắn dựa vào đâu xem thường cô?
Nếu không phải nghĩ cô đến đây dùng đứa bé vì phần tài sản nhà họ Triệu, thì cũng nghĩ cô là loại con gái chỉ biết liếc mắt đưa tình.
Triệu Thần Hy trong lòng rõ ràng đang muốn thương lượng, nhưng lời nói ra như đấm vào tai người đối diện vậy:
“ Nếu muốn ở đây thì kết hôn với tôi đi, có thể …”.
“ Dù có cô độc đến già thì tôi cũng không thèm”.
Khoé môi hắn không còn nụ cười, Lý Uyên càng nói càng hăng, cố gắng đẩy hắn ra rồi lên tiếng:
“ Tôi đã nói rõ ràng là tôi không thích anh, nhưng cái kẻ tự cho mình là đúng như anh có nghe lọt tai đâu? Dù tôi có nói gì thì anh cũng nghĩ tôi đang diễn trò, vì tôi yêu anh cho nên mới dùng chiêu lạc mềm buột chặt. Ha, vậy thì cứ cho là vậy đi, tên khốn kiếp”. Đam Mỹ Hài
Lý Uyên nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt kiên quyết không chút giả tạo phần nào cho hắn biết rõ cô không phải đang nói dối, cô thực sự căm ghét hắn vô cùng.
Nhinf thấy cô hướng mắt về người đàn ông khác, giờ lại nghe thấy suy nghĩ trong lòng cô.
Tại sao đối với Lục Nghiên Dương, dù anh ta thể hiện sự chán ghét rõ ràng lên mặt nhưng cô vẫn cố gắng lấy lòng, còn hắn thì không thể?
Cô lấy lòng hắn thì có thể ở lại nơi này, có thể chăm sóc con gái, có thể sống sung sướng hơn.
Tại sao cô cười nói với người khác, với những kẻ cô không thích nhưng với hắn thì không?
Lúc nãy ở buổi tiệc, cô nhìn hắn, cười lên trông rất đẹp.
Dù biết chỉ là diễn cho người khác xem nhưng trông thoáng chốc hắn thực sự đã nghĩ cô có tình cảm với hắn.
Thì ra chỉ là do hắn tự tin thái quá về bản thân.
Triệu Thần Hy im lặng không nói, Lý Uyên cũng chẳng dư thời gian mà đứng đây quan sát cảm xúc của hắn.
Cô muốn gỡ bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, vì hắn không buông cho nên cô lên tiếng:
“ Anh bỏ ra”.
Lý Uyên tặc lưỡi vì người đàn ông này quá mức khốn kiếp đi. Hắn hoàn toàn không nghe cô nói, hình như còn chẳng thèm chú tâm.
Đêm khuya, không muốn kinh động mọi người, nhưng vì quá tức giận nên Lý Uyên gào lên:
“ Tôi nói anh bỏ ra!”.
Đáp lại cô chính là ánh mắt lạnh lùng và mang chút bi thương.
Cô thực sự không muốn đôi co, vùng vẫy chỉ mong thoát ra, giờ cũng đã khuya rồi, mệt mỏi và buồn ngủ vô cùng, sao hắn cứ phải gây khó dễ vào cái lúc người người nhà nhà đều say giấc chứ?
Thaays hắn vẫn không nghe theo, cô rộng lòng nói thêm lần nữa, với giọng điệu gắt gỏng hơn:
“ Anh có mau …”.
Gương mặt người đàn ông ngày càng gần, còn chưa nói hết câu thì sau cổ đã bị giữ chặt, ngay cả bờ môi cũng bị vật gì đó dán lên, quẩn quanh đều là hơi thở và mùi hương của hắn.1
Lý Uyên mở to mắt, hoàn toàn không thể tin được việc trước mắt.
Hắn … hắn vậy mà lại hôn cô?
“ Ư … ưm!”.
Cô gái nhỏ cố sức đấm vào ngực hắn, bàn tay hắn to lớn, chế trụ cái cổ khiến cô không thể nào di chuyển được.
Phía sau là tường, phía trước là hắn, cô hoàn toàn không có lối thoát.
Triệu Thần Hy gắt gao hôn cô, mặc kệ sự phản kháng, đã bao lâu hắn không được nếm vị ngọt này rồi?1
Danh Sách Chương: