Triệu Thần Hy từ khi không nhìn thấy cô thì đã không thể nào tập trung tiếp khách chu đáo, hắn viện đủ mọi lý do, trên tay cầm ly rượu đi khắp nơi để tìm kiếm bóng dáng nhỏ nào đó.
Cho đến khi nhìn thấy cô đang thất thần đi vào trong nhà, hắn liền giao hết mọi việc cho chị mình rồi đi theo.
Thấy Lý Uyên từng bước nặng nề đi lên lầu, còn suýt hụt chân té vài lần, đột nhiên Triệu Thần Hy khẩn trương vô cùng.
Sau khi cô không có chuyện gì, hắn mới sực tỉnh táo, ngầm suy nghĩ:
“ Việc gì phải lo lắng?”.1
Ừ thì nếu đã không lo thì đừng có mà đi theo.
Vậy mà Triệu thiếu cứ bám như đỉa, cho đến khi cô đứng ở ban công, quan sát thì hắn liền đứng núp ở một góc nào đó, hệt như tên biến thái.
Nhìn thấy bờ vai cô run run, hắn cũng lẽn ra ngoài ban công, cố gắng đứng ở nơi khuất tầm nhìn của Lý Uyên rồi xem thử có việc gì mà khiến cho cô phải thương tâm đến mức như thế.
Hắn nhíu mày, nhìn thấy tầm mắt của cô dán vào vợ chồng Lục Nghiên Dương thì trong bụng đột nhiên trỗi dậy một ngọn lửa nóng.1
Hắn biết chuyện cô trước đây bám lấy Lục Nghiên Dương, ánh mắt tràn đầy ái mộ của cô khi nhìn anh ta làm cho hắn không thoải mái.
Chuyện của Lý Uyên không được công khai trước báo giới, nhưng trong giới thượng lưu thì được lưu truyền khá nhiều, mà bạn bè của Triệu Thần Hy thì không ít, vậy nên những đoạn video được quay lén khi cô ở cùng với Lục Nghiên Dương đa số đều được hắn xem qua.
Vốn dĩ lúc xem đâu có để tâm, bây giờ chứng kiến tận mắt đột nhiên hoàn toàn không thích chút nào.
Triệu Thần Hy không vui, nhưng hắn căn bản không muốn bỏ qua chuyện này, cục tức trong lòng che mờ đi lý trí, hắn từ trong góc tối bước ra, châm chọc:
“ Dù có nhớ thương cách mấy thì người ta cũng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái đâu”.
Lý Uyên hít một hơi trấn tỉnh, nhẹ nhàng dùng tay lau nhanh nước mắt đang lăn trên má.
Đối với kẻ không mời mà đến này, cô không ưa nay càng ghét bỏ, lạnh nhạt lên tiếng:
“ Liên quan gì đến anh?”.
Đang lúc định bỏ đi thì người đàn ông vốn đang đứng sững như hòn đá to đột nhiên xông đến, hung hăng nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt mang chút sát khí, giọng nói hắn có chút giận dữ:
“ Tôi và cô đã làm những gì, ngay cả con cũng có, cô thử nói xem tôi và cô có liên quan gì?”.
Lý Uyên lười tranh chấp với cái tên thiếu não này, cảm giác cổ tay đau, vùng vẫy muốn thoát:
“ Bỏ …”.
Triệu Thần Hy nhìn thấy cô bài xích, càng không chịu buông.
Hết cách rồi, cô càng vùng thì hắn lại càng nắm chặt hơn, thậm chí còn kéo cô sát vào người hắn.
Lý Uyên biết dùng cương không được cho nên liền đổi cách thức, nhỏ nhẹ mà nói:
“ Khách quý hôm nay đến dự tiệc đông thế kia, anh là nhân vật chính không ở dưới đó mà lên đây làm gì?”.
Triệu Thần Hy cười mỉa, muốn đuổi hắn đi hiện rõ trong lời nói rồi, còn vờ như đang quan tâm làm gì?
Hắn nén giận, kéo mạnh một cái, cô mất thăng bằng ngã nhào vào người hắn.
Lý Uyên có chút sửng sốt, ngẩn lên nhìn người đàn ông đang đứng trước mắt mình với vẻ mặt không thể tin được.
Cô lại muốn duy trì khoảng cách, hắn ôm lấy eo thon ngăn cản hành động dễ đoán này. Vẻ mặt tuy ung dung nhưng lời nói nồng đậm mùi châm chọc:
“ Vốn dĩ tôi đang làm theo lời chị mình, muốn giới thiệu vợ và con gái cho mọi người được biết, nhưng cũng vì người nào đó biến mất cho nên tôi phải đi tìm, vậy nên mới được xem cảnh tượng đặc sắc lúc nãy. Ánh mắt thâm tình nhìn người ta cùng vợ thực sự khiến cho tôi mở mang tầm mắt”.
Lý Uyên nhíu mày, nói đi nói lại vẫn quay về chủ đề cũ. Cái tên này vốn dĩ không muốn bỏ qua cho cô đây mà.
Cô dùng hết sức, vùng vẫy.
Nếu đã như thế thì nói gì cũng đều vô dụng, chi bằng cô cố gắng kháng cự thoát khỏi nơi này rồi tính tiếp.
Dáng vẻ không bằng lòng của cô làm cho Triệu Thần Hy giận dữ, hắn cúi người, ghé sát gương mặt kiều diễm của cô gái rồi nói:
“ Sao vậy? Với người khác thì hận không thể moi hết ruột gan cho người ta biết, còn với chồng mình thì lại ghét bỏ?”.
“ Tôi không muốn nhiều lời với anh, mau bỏ ra”.
Hắn ngày càng tiến tới, mà bản thân cô không có đường lui, Lý Uyên phát cáu.
Danh Sách Chương: